Trong nhà vệ sinh, vòi nước rào rào chảy, nước bắn tung tóe khắp nơi, nhấn chìm tiếng nôn khan của Tố Diệp.
Nước chua sặc lên khí quản.
Đầu mũi Tố Diệp cũng chua xót theo. Chẳng mấy chốc, khóe mắt cô cay nồng, khó chịu chỉ muốn chết.
Cô đứng dậy, súc miệng, hớt nước lạnh lên rửa qua mặt.
Nhìn lại mình trong gương, từng giọt nước men theo gò má chảy xuống, tự cô cũng thấy mình gầy rộc đi, huống hồ đôi mắt sắc bén của mợ? Cô khẽ xoa tay lên bụng, toàn thân cảm thấy tê dại. Trong đầu cô là hình ảnh của Niên Bách Ngạn, nhưng một nỗi bi thương khổng lồ ập tới, trái tim vẫn không cảm thấy đau.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của Phương Tiếu Bình: “Tiểu Diệp?”
Một lúc lâu sau, Tố Diệp mới tắt vòi nước, lau khô mặt: “Con đây!”
Mở cửa ra, cô đối diện với ánh mắt quan tâm của Phương Tiếu Bình.
“Không sao ạ! Vừa nãy con ăn phải một quả hỏng, đắng chết đi được!” Tố Diệp cố gắng ép ra một nụ cười.
Lúc này Phương Tiếu Bình mới yên tâm gật đầu, rồi đưa di động cho cô: “Tìm con đấy! Đã gọi cho con mấy cuộc rồi, mãi mợ không thấy con ra nên mới nhận máy.”
“Cảm ơn mợ!” Tố Diệp nhận lấy di động.
Phương Tiếu Bình trở về phòng khách.
Lúc này Tố Diệp mới nhìn xuống điện thoại, là Niên Bách Ngạn.
Tim cô như bị phủ một lớp mây mù, cả ngón tay và lòng bàn tay đều nhói lên.
Cô áp điện thoại lên tai, khẽ “alô” một tiếng.
Giọng nói của người đàn ông ở đầu kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811824/quyen-8-chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.