Tố Diệp bàng hoàng.
Cô không ngờ rằng Diệp Hạc Phong lại nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của mình.
Lồng ngực cô bỗng chốc cồn cào quặn thắt.
Diệp Hạc Phong thanh thản nhìn Tố Diệp. Một lúc sau, ông mới quyến luyến rời đi, dặn dò Diệp Hạc Thành mấy câu, rồi nhìn về phía mọi người: “Ra ngoài cả đi! Bách Ngạn ở lại.”
Mọi người đứng dậy.
Cuối cùng Diệp Hạc Phong cũng buông bàn tay đang nắm chặt Tố Diệp ra: “Tiểu Diệp! Con cũng ra ngoài đi, đóng cửa lại giúp bố.”
Tố Diệp đứng dậy, nhìn Niên Bách Ngạn một cái.
Niên Bách Ngạn nhìn cô gật đầu, tỏ ý bảo cô ra ngoài.
Cả một đoàn người lục tục rời khỏi phòng bệnh. Tố Diệp là người ra cuối cùng. Sau khi nhìn vào trong phòng bệnh hồi lâu, cô giơ tay khép cửa lại.
Trong phòng giờ đây chỉ còn lại Diệp Hạc Phong và Niên Bách Ngạn.
“Ngồi đi!” Diệp Hạc Phong nói với giọng yếu ớt, không còn chút sức lực nào.
Niên Bách Ngạn kéo ghế, ngồi xuống trước giường bệnh, gương mặt bình thản, ánh mắt sâu xa.
Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn rất lâu mới nói: “Rất cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Diệp tới gặp tôi.”
“Đây là việc tôi nên làm.” Thần sắc của Niên Bách Ngạn vẫn rất hững hờ, ngữ khí cũng thản nhiên.
“Bao nhiêu năm nay, cậu đã làm rất nhiều việc cho Tinh Thạch.” Diệp Hạc Phong cố gắng giữ cho hơi thở ổn định, để nhìn được rõ gương mặt anh.
“Vâng!”
“Tôi đã ngăn chặn kế hoạch làm giàu của Kỷ Thị ở Nga, nhưng… cũng giống như trước đây cậu đã từng bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811820/quyen-8-chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.