Người mới mang thai như Tố Diệp rất dễ buồn ngủ.
Tuy rằng ban ngày cô đã ngủ quá nửa ngày nhưng tới tối vẫn ngủ như thường ngày. Nhất là khi Niên Bách Ngạn đã quay trở về, cô cũng như một chú chim tìm được cho mình bến bờ an toàn, không còn gì lo lắng nữa.
Cô đã từng làm một thực nghiệm tâm lý. Khi phụ nữ thích mệt mỏi, buồn ngủ trước mặt một người đàn ông, thì điều đó chứng tỏ cô ấy có thể có được cảm giác an toàn từ người ấy. Con người khi thấy an toàn sẽ dễ gà gật, nhất là con gái. Về điểm này, khi đứng trước Niên Bách Ngạn, Tố Diệp đã có được một luận cứ xác thực.
Không biết đã ngủ bao lâu, tóm lại Tố Diệp đã vô tình thức giấc.
Trong phòng rất tối, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ ảo ảo của đèn ngủ cùng ánh trăng mông lung rọi chiếu qua lớp rèm cửa làm nền cho nhau, khiến cho bầu không khí trong căn phòng cũng trở nên dịu nhẹ.
Cô uể oải lật người, trong hô hấp vẫn còn thoang thoảng mùi gỗ mộc trên người Niên Bách Ngạn. Trong một đêm tĩnh mịch thế này, nó khiến lòng cô chưa bao giờ dễ chịu và chân thực đến thế.
Vì cô nghĩ tới chuyện Niên Bách Ngạn đã quay về rồi.
Vì cô biết Niên Bách Ngạn thích đứa bé này.
Lại bắt đầu hơi khó ngủ, cô vô thức nhớ tới giấc mơ hôm qua, rồi mím môi cười. Ác mộng không cái nào là thật, cô chẳng hơi đâu quan tâm tới chúng. Chỉ có những cảnh tuyệt đẹp mới khắc sâu trong trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811815/quyen-8-chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.