Tiếng ồn ào khoa trương phá vỡ sự yên tĩnh của phòng ngủ.
Niên Bách Tiêu nằm trên giường bị kinh động, nhưng có lẽ vì đang buồn ngủ khủng khiếp, cậu ta chỉ nhíu mày một cái, lẩm bẩm câu gì đó rồi lại lật người lại, ngủ tiếp.
Tố Diệp đương nhiên không thể nhảy lên giường túm cổ cậu ta dậy. Thấy vậy, cô càng gõ to thứ trong tay, tạo nên những tiếng ầm ĩ hơn.
Niên Bách Tiêu bực bội kéo cao chăn lên, che chặt đầu lại.
Tố Diệp gõ đến nỗi tay cũng dại đi. Thấy người trên giường không có ý định dậy, cô cũng đành thôi. Cô chống tay vào hông, đứng trên đầu giường, suy nghĩ một chút rồi đi tới sofa cầm theo mấy cái gối nữa, ném từng cái về phía Niên Bách Tiêu.
“Tối không chịu ngủ, sáng không chịu dậy. Niên Bách Tiêu! Cậu đâu còn bé bỏng gì nữa!”
Người trong chăn hơi cử động, rồi gào lên một tiếng sốt ruột: “Đừng làm phiền tôi!”
“Dậy mau lên!” Tố Diệp không hề bỏ cuộc.
Niên Bách Tiêu vẫn không có động tĩnh.
Tố Diệp nghĩ tiếp rồi quay người đi ra ngoài.
Căn phòng lặng yên trở lại.
Nhưng chẳng được mấy chốc, đã có tiếng bước chân vọng tới.
Tố Diệp quay lại. Lần này cô vác theo một cây lau nhà trên vai, đi từng bước tới đầu giường, chọc chiếc cán dài ngoẵng về phía cậu ta: “Dậy đi!”
Không có phản ứng.
Cô chọc thêm hai nhát: “Dậy đi! Dậy ngay!”
Người trong chăn bực bội trở mình.
Ngay sau đó cô bắt đầu chọc điên cuồng: “Dậy, dậy, dậy, dậy!”
Sau đó, cô nghe thấy Niên Bách Tiêu gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811797/quyen-8-chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.