Chương trước
Chương sau
Câu nói ấy của Niên Bách Ngạn khiến ánh mắt Khúc Nghệ ngập tràn kinh ngạc: “Thật sao?”
“Tôi không cần phải nói dối.” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn rất ôn hòa. Anh cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm.
“Quá tốt rồi!” Khúc Nghệ mừng rỡ nhìn Diệp Ngọc.
Diệp Ngọc cũng vô cùng cảm kích với sự sắp xếp này, nhưng vẫn còn chút lo lắng: “Sau khi hai chúng ta ly hôn, e là người bên ngoài sẽ tranh chấp chỗ cổ phần trên danh nghĩa của hai chúng ta. Nhất là mấy cổ đông đó, thế nên chỗ tài sản chung của vợ chồng…”
“Tôi chỉ lấy một phần của nhà họ Niên. Sau khi hai chúng ta tuyên bố ly hôn với bên ngoài, tôi cũng không có quyền lấy đi thứ gì của nhà họ Diệp cả.”
“Xin lỗi anh…” Diệp Ngọc bỗng dưng cảm thấy áy náy.
Niên Bách Ngạn không bộc lộ quá nhiều cảm xúc cũng không nhìn biểu cảm áy náy của cô ta. Hương trà nhạt nhòa vòng quanh đầu ngón tay anh, nơi đáy mắt vẫn luôn là vẻ bình thản, tĩnh lặng trước mọi sóng gió.
Rất lâu sau anh mới khẽ nói: “Tinh Thạch là tâm huyết của hai gia đình Niên, Diệp. Tôi hiểu mục đích ban đầu bố em muốn hai chúng ta kết hôn. Cả em và Diệp Uyên đều không theo nghiệp kinh doanh, chú hai em lại không có đầu óc kinh doanh. Thế nên chỉ cần hai chúng ta có con, đứa trẻ đó sẽ trở thành người thừa kế duy nhất cả tập đoàn Tinh Thạch. Tới ngày nó ngồi được lên chiếc ghế đó, tập đoàn Tinh Thạch cũng không còn phân rõ là của nhà họ Diệp hay nhà họ Niên nữa. Tiếc là, người tính không bằng trời tính, đời người không thể vượt quá quá nhiều suy đoán và thử thách.”
“Lúc đó, cả hai chúng ta không ai ngờ sự việc lại tới nông nỗi này.” Diệp Ngọc nhìn Niên Bách Ngạn, gương mặt nhỏ nhắn chất chứa tình cảm: “Dù sao thì cũng cảm ơn anh, Bách Ngạn! Cảm ơn anh từ lúc biết được chuyện của em và Khúc Nghệ đã luôn giúp chúng em giữ kín bí mật này. Trước đây em hiểu lầm anh rồi.” Cô ta đã từng nhầm tưởng rằng Niên Bách Ngạn đã nói chuyện này cho Tố Diệp.
Niên Bách Ngạn khẽ lắc đầu, đặt tách trà xuống: “Tôi chỉ hy vọng từ hôm nay trở đi mọi sự đều được bình yên.”
Bên này Khúc Nghệ lại chìm vào một nỗi bất an mơ hồ. Khúc Nghệ khẽ chạm nhẹ vào Diệp Ngọc: “Còn phía cô nhà, phải giải thích thế nào?”
Diệp Ngọc nghe xong cũng thấy lo lắng đôi chút. Cô ta thật sự đau đầu về mẹ mình, bất giác nhìn Niên Bách Ngạn: “Làm sao đây? Em lo bà sẽ làm ầm lên.”
Đây cũng là điều Niên Bách Ngạn phải đề phòng. Anh đang định lên tiếng, điện thoại bên cạnh Diệp Ngọc bỗng vang lên. Trong không gian u tịch này, tiếng chuông ấy vô cùng đinh tai, nó làm cô ta giật nảy mình, tay chợt run lên. Cô liếc nhìn vào màn hình, nói bằng khẩu hình mình: Mẹ em!
Niên Bách Ngạn ra hiệu cho cô ta nhận máy.
Diệp Ngọc gật đầu, rồi ấn nút nghe máy.
Đầu kia nói với tốc độ cực nhanh, hình như là đã xảy ra chuyện gì. Diệp Ngọc chẳng chen vào được một câu. Tới khi Nguyễn Tuyết Mạn nói được một nửa, cô ta bỗng trợn trừng mắt, sắc mặt lập tức trắng bệch!
Cùng thời điểm ấy, ở một nơi khác.
Khi Tố Diệp lần tìm tới nơi theo địa chỉ thứ hai mà Kỷ Đông Nham đã đưa, mới phát hiện ra đây là một nhà hoang đã bị bỏ phế, bên trong để không ít linh kiện ô tô và những chiếc vỏ xe đã bị phá hủy. Cô nhìn kỹ qua, đa số đều là những chiếc xe đua đã bị vứt đi.
Gió thu rào rào thổi, bụi bay mù mịt.
Cô vội vàng giơ tay lên che mắt, cảm thấy hít vào phổi toàn là mùi xăng dầu dư thừa, vô cùng nhức mũi.
Gió ngừng lặng, khi buông tay xuống, ánh mắt cô bất giác quét qua một cái bóng ngồi ngay trên bậc thềm gần đó.
Là Niên Bách Tiêu.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta, nỗi lo sợ căng thẳng trong lòng Tố Diệp mới trút xuống. Nhưng ngay lập tức một nghi vấn lại dâng lên trong cô. Cậu ta vô duyên vô cớ chạy tới nơi hoang vắng, tồi tàn này làm gì?
Cô đi về phía cái bóng đó.
Mây mù đã che khuất không ít nắng chiều, thế nên chiếu xuống người Niên Bách Tiêu chỉ toàn là một quầng sáng u ám, cô tịch. Cậu ta ngồi trong khung cảnh như mây như nắng đó, nhìn đăm đăm về phía trước, không biết đang ngắm cái gì.
Không hiểu sao, nhìn thấy bóng hình Niên Bách Tiêu như vậy, cô lại cảm thấy cậu ta thật cô độc.
Tiếng gót giày dẫm lên đá sỏi làm kinh động tới Niên Bách Tiêu. Cậu ta quay đầu lại, nhìn về phía Tố Diệp, gương mặt trong khoảnh khắc có chút ngỡ ngàng và do dự, nhưng hồi phục lại cái vẻ ba lăng nhăng thường ngày rất nhanh. Cậu ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh trai tôi bảo chị tới đây?”
Tố Diệp dừng bước bên cạnh cậu ta. Lời mào đầu đó tuy rằng chẳng mấy thân thiện nhưng ít nhất tránh cho cô phải nói mấy câu chào hỏi dù đã suy xét rất lâu vẫn cảm thấy không ổn. Niên Bách Tiêu hỏi xong câu ấy lại quay phắt đi. Cô bèn ngồi thẳng xuống bên cạnh cậu ta.
“Có thể nhận ra cậu vẫn rất hy vọng anh trai quan tâm tới mình.”
Một câu nói đã chọc tức Niên Bách Tiêu. Cậu ta nhìn cô, gào thét: “Hàm hồ!”
“Câu này mà dùng tiếng Trung để chửi sẽ trút giận nhanh hơn đấy.” Tố Diệp điềm đạm nói.
Niên Bách Tiêu giận tới tím tái mặt mày.
Lúc sau, cậu ta nói trong hơi thở gấp: “Rốt cuộc chị đã tìm tới đây bằng cách nào?”
“Xem ra, anh trai cậu cũng biết cậu có thể sẽ tới đây.”
Sự kỳ vọng như một đốm lửa mới bắt đầu nhen nhóm bỗng chốc tắt ngấm trong mắt Niên Bách Tiêu. Cậu ta lại nói một câu thiếu khách khí: “Thì ra là Kỷ Đông Nham nói cho chị biết. Tôi còn tưởng bác sỹ tâm lý thì nhiều mánh khóe lắm cơ.”
“Đừng có xem thường bác sỹ tâm lý! Ít nhất thì tôi đã biết, thật ra người cậu mong sẽ nói cho tôi biết hành tung của cậu nhất vẫn là anh trai.” Tố Diệp cũng không tức giận, chỉ uể oải vươn vai một cái, giọng nói của đầy mệt mỏi.
Niên Bách Tiêu lườm cô, nét mặt đầy chống đối và thiếu thiện chí.
Cô vẫn không quan tâm. Trẻ con mà, da mặt mỏng lắm, tâm sự bị người khác nói trúng khó tránh khỏi thẹn quá hóa giận.
Quả nhiên, một giây sau Niên Bách Tiêu bộc phát: “Chị có tư cách gì mà đến thuyết giáo tôi? Chị dâu ư? Con dâu trưởng nhà họ Niên? Đừng có quên, chị chẳng qua chỉ là tình nhân của anh tôi thôi, anh còn lâu mới yêu chị thật lòng!”
Tố Diệp cười híp mắt trước vẻ phẫn nộ của cậu ta. Cô bẻ cổ tay đôi chút: “Niên Bách Tiêu! Nói tiếng Anh thoải mái quá nhỉ. Lại quên mùi vị món võ của tôi rồi à?”
Niên Bách Tiêu vừa nghe bỗng mím chặt môi, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn lạnh lùng, sắc bén như dao. Cô nhìn rất kỹ. Đứa trẻ này lúc trầm mặc rất giống Niên Bách Ngạn, cái vẻ nghiêm túc đó không chệch đi đâu được.
Trải qua một thời gian khá dài, cậu ta mới nói thứ tiếng Trung lóng ngóng của mình: “Tôi sợ chị đâu, tôi đã đọc trên sách là vì, không phải phụ nữ dùng để đối kháng, mà là tôn trọng.”
Tố Diệp sắp xếp lại ý cậu ta muốn biểu đạt. Đại khái là, không phải cậu ta sợ cô mà vì đã từng đọc một câu nói trong sách rằng, phụ nữ không phải dùng để bắt nạt mà dùng để yêu thương.
Cô mím môi cười: “Tuy rằng có một số từ dịch vẫn chưa chuẩn xác lắm, nhưng mà dễ dạy bảo.”
“Thỏ con dễ dạy?”* Khả năng nghe tiếng Trung của Niên Bách Tiêu khá tốt, nhưng không phải câu thành ngữ hoặc thể văn ngôn nào cũng nghe hiểu.
*Niên Bách Tiêu nghe nhầm câu “trẻ nhỏ dễ dạy bảo”.
Tố Diệp không nhịn được phải phì cười.
“Gì đấy?” Cậu ta sốt sắng.
Cô gần như cười ngặt nghẽo. Thấy cậu ta trông có vẻ sốt ruột thật, cô bèn ôm bụng nói: “Tôi bảo trông cậu ngoan như thỏ ấy, dễ dạy!”
Niên Bách Tiêu đưa mắt lườm nguýt: “Chị đúng là rất kỳ lạ.” Cuối cùng cũng nói được một câu tiếng Trung hoàn chỉnh. Cậu ta đứng dậy, phủi mông định đi.
“Này!” Cô gọi giật lại sau lưng.
Niên Bách Tiêu quay đầu nhíu mày nhìn cô.
Cô giơ tay về phía cậu ta.
Đầu mày Niên Bách Tiêu càng nhíu chặt, nhưng vẫn đi tới, nắm tay kéo mạnh cô dậy với vẻ thiếu tình nguyện, miệng còn không quên lẩm bẩm một câu: “Phiền phức!”
Tố Diệp đi giày cao gót, cậu ta lại kéo hơi mạnh tay. Cô đứng không vững, người bỗng lảo đảo. Niên Bách Tiêu trong lúc căng thẳng, vội giơ tay ôm cô. Cô hét lên một tiếng rồi ngã nhào vào lòng cậu ta.
Cậu ta cũng cao ngang ngửa Niên Bách Ngạn, thế nên cô vừa ngã, mũi đã đập trúng ngực cậu ta, đau tới nỗi nước mắt vòng quanh. Niên Bách Tiêu có lẽ không ngờ sẽ làm cô đau. Cậu ta vốn định giữ chắc để cô không bị ngã, ai dè lại khiến mắt cô đỏ ửng, nhất thời luống cuống, một tay vẫn giữ lấy eo cô, một tay vội vàng xoa lên mũi cô: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Khoảng cách quá gần, mùi hương nam tính nhanh chóng xộc vào mũi Tố Diệp. Đồng thời, một mùi thơm của phụ nữ và một cơ thể đầy đặn cũng khiến Niên Bách Tiêu đỏ mặt.
Cánh tay cậu ta rất chắc chắn, vòm ngực cũng vững chãi. Điều này mới khiến Tố Diệp ý thức được Niên Bách Tiêu đã không còn là một cậu nhóc nữa. Độ tuổi hai mươi đủ để cậu ta có được cơ thể rắn rỏi của một người đàn ông trưởng thành.
Thấy mặt cậu ta đỏ bừng, Tố Diệp vội vàng đẩy cậu ta ra, tự ôm lấy mũi mình, quở trách: “Cậu cố tình phải không? Dù có ghét tôi cũng không cần phải báo thù như vậy chứ?”
Nét mặt Niên Bách Tiêu đầy áy náy, vội xua tay: “Không! Tôi không có, tôi báo thù, không muốn chị.”
“Cậu muốn nói là cậu không định báo thù tôi chứ gì?” Tố Diệp trừng mắt.
Niên Bách Tiêu gật lia lịa như đầu sắp lìa khỏi cổ.
“Nhưng việc cậu làm tôi bị thương là thật.” Tố Diệp cố tình tức giận, chỉ vào sống mũi đỏ ửng: “Mũi tôi rất đau, vô cùng đau!”
Cậu ta lại xua tay, nét mặt sốt sắng.
Thấy vậy, Tố Diệp có phần vui vẻ, hắng giọng nói: “Muốn tôi tha thứ cho cậu cũng được thôi, cậu phải nói cho tôi biết tại sao lại tới đây.”
Niên Bách Tiêu nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, cái tính cộc cằn lại nổi lên: “Tại sao lại phải nói nguyên nhân, tôi?”
Tố Diệp cong môi: “Vì cậu đã đắc tội với tôi.”
Cậu ta mím chặt môi, không nói gì.
“Cậu rất thích ô tô, thế nên hôm đó đã lái xe đua của anh trai ra đường, kết quả bị cảnh sát bắt.”
Niên Bách Tiêu nhìn cô khó chịu.
Thấy cậu ta không chịu lên tiếng, Tố Diệp nhún vai: “Thôi được rồi! Nếu cậu đã không muốn trả lời câu hỏi này, vậy tôi đổi câu khác.”
Niên Bách Tiêu nhìn cô đầy cảnh giác như một con thỏ con.
“Tại sao cậu lại về nước?” Tố Diệp sát lại trước mặt cậu ta, hai tay khoanh trước ngực, nhìn ngắm cậu ta từ trên xuống dưới.
Cậu ta rõ ràng rất bực bội.
“Cậu về nước nhưng lại kiên quyết không tới Tinh Thạch làm việc, xem ra không phải liên quan tới công việc. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?” Cô truy hỏi.
Môi Niên Bách Tiêu mím rất chặt, mãi một lúc sau mới hằn học đáp lại một câu: “Mũi chị là giả, không phải, tôi không cần chịu trách nhiệm!” Dứt lời, cậu ta tức giận quay người bỏ đi.
Tố Diệp ngẩn ra giây lát mới hiểu cậu ta vừa nói cái gì. Thấy cậu ta bỏ đi dứt khoát, cô hét lên phía sau: “Làm sao cậu biết mũi tôi không phải là giả? Tôi cho cậu hay, để quyến rũ anh trai cậu, tôi đã phải tốn rất nhiều tiền để phẫu thuật thẩm mỹ đấy!”
“Nhiều lời!” Cách một khoảng khá xa, cậu ta hét lớn về phía cô, thái độ dữ dội: “Không có liêm sỉ!”
Tố Diệp phát hiện lúc chửi người khác, sao tiếng Trung của cậu ta lưu loát thế. Cô đang chuẩn bị đuổi theo, tiếp tục khiển trách, tiện thể tìm hiểu nguyên nhân thực sự của việc cậu ta về nước, điện thoại lại vang lên đúng lúc này. Cô lấy ra xem, hóa ra là Niên Bách Ngạn.
Cô phấn khởi định nói với anh mình đã tìm được Niên Bách Tiêu rồi, ai ngờ anh lên tiếng trước, giọng nói trầm mạnh: “Chú hai em trúng độc vừa được xe cấp cứu chở đi. Đến nhà họ Diệp một chuyến đi, ngay lập tức!”
~Hết chương 314~
*Lảm nhảm: Lễ tết thế đủ rồi nhá, ngày mai trở lại bình thường
"Bách Ngạn! Sao em không gặp anh từ đầu nhỉ, chưa biết chừng em sẽ yêu anh thật."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.