Lâm Yêu Yêu vừa thoát khỏi nguy hiểm, bác sỹ đã kéo được cô ấy từ tay thần chết trở về. Giờ Lâm Yêu Yêu đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Bên giường là bình dịch đang tí tách nhỏ giọt để vực cô ấy dậy thật nhanh. Tay kia của cô ấy được quấn băng trắng, cổ tay cũng trắng nhợt như màu của miếng băng.
Tố Diệp ngồi bên cạnh giường, yên lặng nhìn Lâm Yêu Yêu. Bên cạnh cô là bà Lâm đang mừng rơi nước mắt. Diệp Uyên trầm mặc ngồi trên sofa không nói một câu. Còn ngoài cửa là cái bóng của Đinh Tư Thừa. Nét mặt anh ta tiều tụy, nhìn về phía Lâm Yêu Yêu, đôi mắt ngập tràn áy náy.
Đêm tối dần buông. Những dãy nhà trong bệnh viện cũng bắt đầu bật đèn sáng choang.
Điện thoại của Niên Bách Ngạn kêu hết lần này tới lần khác. Hứa Đồng ở giữa đã trở thành một “đại sứ chuyển lời” khó xử. Cuối cùng vì đã quá muộn, anh đành phải về trước. Trước khi đi, anh còn ra hiệu cho Hứa Đồng ở lại, dặn dò cô ấy nhất định phải đưa Tố Diệp về nhà. Ai ngờ Tố Khải nghe thấy câu ấy, bèn đi tới nói với Niên Bách Ngạn: Tôi sẽ đưa chị ấy về nhà.
Niên Bách Ngạn do dự đôi chút, ánh mắt dừng lại trên người Tố Diệp đang ngồi cạnh giường. Anh chỉ chạm được vào bóng lưng cô. Nó tuy bé nhỏ mà vẫn kiên cường, kể cả khi cô bất lực òa khóc trong lòng anh lúc ở phòng nghỉ. Lúc sau anh mới gật đầu đồng ý, rồi hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811676/quyen-6-chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.