Ngay sau tiếng hét ấy là giọng nói kích động của Sa Sa: “Tố Diệp! Chồng cậu đẹp trai quá đi. Nhưng mình nhìn quen quen, anh ấy làm nghề gì vậy?”
“Sa Sa…” Tố Diệp chợt cảm thấy hoảng loạn vô cớ, ngữ điệu cũng thấp hẳn xuống: “Mình làm gì có chồng. Cậu… Cậu chắc chắn mình không bị gã đàn ông lạ mặt nào đưa đi đấy chứ?” Dứt lời, cô cũng chẳng màng tới cơn đau đầu của mình, cầm điện thoại xông thẳng vào nhà vệ sinh, kéo cúc áo ngủ ra, nhìn vào trong gương xem xét kỹ một lúc. Không có dấu vết của mấy màn tình cảm.
Sa Sa khinh thường đáp: “Nói chuyện với cậu chán chả buồn chết! Chính người đó tự nhận là chồng cậu. Cậu lại ôm chặt người ta không chịu buông. Nếu là người đàn ông lạ mặt, bọn mình liệu có yên tâm giao cậu cho anh ấy không?”
Câu chuyện này sao lại quen tai thế nhỉ?
Tố Diệp kéo áo vào, rụt cổ ngồi thẳng lên bồn cầu. Cô lại uống say rồi ôm lấy một người đàn ông không buông? Ôi trời đất ạ! “Cậu còn nhớ tướng mạo của người đó không?” Tự nhận là chồng cô? Gã nào mà lại không có lương tâm như vậy?
“Đương nhiên rồi! Người đẹp trai như thế cả đời này mình cũng chẳng quên được. Suýt nữa mình còn tưởng đang gặp một nam thần…” Sa Sa lại bắt đầu phấn khích: “Anh ấy cao khoảng 1m86, 1m87 gì đó. Lông mày rậm, sống mũi cao, đường nét trên gương mặt rất rõ ràng. Dáng thì siêu chuẩn, vai cũng khá rộng, ăn mặc thì… khá đơn giản, áo sơ mi trắng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811658/quyen-4-chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.