Như một vở kịch bị lật ngược, khu mỏ M100-2 này như một nhân vật bị người biên kịch vo tròn rồi lại nặn dẹt, hết lần này tới lần khác. Một giây trước nó vẫn còn là một món ăn nhạt nhẽo, bỏ thì thương, vương thì tội. Một giây sau nó đã đổi đời, vận mệnh và giá trị trong tương lai có sự thay đổi to lớn. Tố Diệp nhìn thấy rõ khi Niên Bách Ngạn nghe xong lời báo cáo ấy, bờ môi mỏng từ từ dướn lên, một sự nặng nề nơi đáy mắt cuối cùng đã tan thành mây khói một cách nhẹ nhõm.
Cô hoàn toàn đứng người, sự chuyển hóa của vở kịch này khiến cô choáng váng, mơ hồ. Còn Vincent đứng bên cạnh rõ ràng cũng vô cùng chấn động, kéo tay người báo cáo, cất giọng chói tai: “Cậu nói cái gì? Chín tỷ?!”
Người báo cáo bị giật mình bởi hành động của ông ta, nhìn về phía Niên Bách Ngạn với ánh mắt cầu cứu. Niên Bách Ngạn lúc này mới lên tiếng, ngữ khí ung dung: “Ngài Vincent! Xem ra ông phải sớm hoàn thành nghĩa vụ cá cược của mình rồi.”
“Không thể nào? Làm sao có thể?” Vincent buông tay, nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn như không tin vào mắt mình: “Rõ ràng chỉ là một cái mỏ rỗng, tại sao trữ lượng có thể lên tới chín tỷ? Chắc chắn là các cậu đã đo đạc sai!”
“Xem ra ngài Vincent sở dĩ dám vỗ ngực tự tin cá cược với tôi cũng vì đã biết tin tức nội bộ.” Niên Bách Ngạn vẫn khẽ mỉm cười: “Tôi nghĩ có lẽ mình được ông trời thiên vị nên mới kiếm được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811649/quyen-4-chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.