Giọng nói của Xương Đồ thoạt nghe khô khan, the thé như chiếc cưa kéo qua kéo lại trên miếng sắt gỉ, khiến người ta rất không thoải mái, cộng thêm với khuôn mặt đó của ông ta, không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể nhìn ra những gian nan và đau khổ đã từng trải qua. Nếu Tố Diệp chưa từng nghe kể về quá khứ của ông ta, thì ngay từ giây phút đầu tiên cô sẽ thấy phản cảm với tướng mạo và giọng nói ấy. Nhưng khi nhìn thấy Xương Đồ, cô bèn liên tưởng tới thảm cảnh khi cả vợ và con trai cùng bị giết hại, ngập tràn đồng cảm với ông ta.
Niên Bách Ngạn dường như đã quá quen với thái độ này, anh đi thẳng vào chuyện chính: “Thổi tôi tới đây không phải là gió mà là những báu vật quý giá của anh Xương.”
Tố Diệp nhìn thấy khóe môi Xương Đồ khẽ cử động đôi chút, đôi mắt đục ngầu như chất chứa tâm sự gì đó, ông ta nói rất nhanh: “Nếu mỏ kim cương được đấu thầu đã xôn xao trong giới thì thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi không muốn nhúng tay vào.”
“Tôi chỉ muốn làm một giao dịch lấy tiền trao vật với ông, đơn giản vậy thôi.” Niên Bách Ngạn giơ tay ra, Bella đưa anh tấm ảnh, anh chuyển cho Xương Đồ.
Xương Đồ nhìn bức ảnh một cái, rồi ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn: “Anh Niên quả không hổ nhân tài trong giới. Một bức ảnh khó kiếm thế này mà anh cũng có được.”
Bức ảnh đó Tố Diệp cũng từng nhìn qua, chính là chụp viên kim cương màu xanh ngọc đó.
“Anh Xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811618/quyen-4-chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.