Đây là điều Tố Diệp không hề nghĩ tới.
Cô luôn cho rằng, trong công việc Niên Bách Ngạn là người cực kỳ khó tính, dùng cụm từ “thiết diện vô tư” để miêu tả về anh đúng là sỉ nhục cụm từ này. Anh giống một chiếc máy xa cách mọi người, mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, dùng quyền hành trong tay vắt kiệt sức lực và tuổi xuân của nhân viên.
“Bác sỹ Tố à! Theo lý mà nói, tổng giám đốc Niên không có nghĩa vụ chịu trách nhiệm về bệnh tình của tôi, vì đây cũng chẳng phải tai nạn nghề nghiệp gì. Nhưng anh ấy chẳng những tự mình gánh vác còn giúp tôi tìm một công việc để sau khi ra viện có thể tiếp tục đi làm.” Bana giơ tay lên xem: “Đương nhiên, đôi tay của tôi chắc chắn sau này không thể làm thợ cắt mài nữa. Tổng giám đốc Niên lo lắng cho sức khỏe của tôi, đã nhờ người có quan hệ, sắp xếp cho tôi một công việc nhẹ nhàng, tiền lương cũng không hề thấp, tôi mãn nguyện rồi.”
“Anh và anh ấy thật sự học cùng một thầy ra sao?” Cô tò mò hỏi.
Bana mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy. Anh ấy là học trò xuất sắc nhất, cũng là người chịu cực khổ nhất. Thời đó học nghề cũng vất vả lắm, nhất là mùa đông trời rét, có ai không muốn ngủ nướng. Vậy mà tổng giám đốc Niên ngày nào cũng như ngày nào, cứ đúng bốn rưỡi sáng là thức dậy, sau đó chạy bộ, quay về còn mang theo quà sáng cho chúng tôi. Anh ấy là một người sống cực kỳ nề nếp, về điểm này chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811572/quyen-4-chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.