Phía sân bay bên này, không khí đã phân chia thành hai phe. Phe nghiêm túc căng thẳng do Tố Khải cầm đầu, đội viên ủng hộ có các cảnh sát khác, Rùa cùng con tin, còn cả đám đông đứng rất xa xung quanh. Phe còn lại ung dung nhàn nhã do Tố Diệp cầm đầu. Thành viên ủng hộ, ờ… chỉ có mình cô thôi.
“Ô Khải Vinh! Anh nói anh có ngốc không?” Tố Diệp nào có giống một chuyên gia đàm phán, dáng vẻ lôi kéo tình cảm điển hình, ai không hiểu tình tình còn tưởng hai người này đã quen biết nhiều năm, chỉ mong được “Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân”*: “Anh ấy à, đúng là cố chấp. Uy hiếp con tin, cho dù cho anh chạy, anh chạy được đi đâu? Bây giờ mạng xã hội phát triển như vậy. Cảnh sát các quốc gia đều có thể cùng chung sức hợp tác. Anh già còn tưởng bây giờ vẫn là thời kỳ đồ đá sao? Tìm một sơn cốc không có người để ẩn cư cả đời? Bây giờ dù anh có chạy lên mặt trăng không chừng còn có vệ tinh giám sát ấy chứ. Anh nói xem anh vật lộn ngang bướng thế để làm gì?”
*Câu thơ trong bài “Nguyệt hạ độc chước” (Một mình uống rượu dưới trăng) của Lý Bạch. Ý nói: Nâng chén rượu mời ánh trăng, bản thân cùng bóng mình cùng ánh trăng thành ba người bạn. Dịch thơ: Cất chén mời trăng sáng – Mình với bóng là ba (Tương Như dịch)
Con tin nãy giờ vẫn bị nghi phạm uy hiếp nhìn cô nửa con mắt, sắp tức hộc máu vì cô “chuyên gia đàm phán” nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau/811508/quyen-2-chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.