“Tiểu Diệp! Anh…”
“Dạ?”
Đối phương hơi do dự, rồi khẽ thở dài: “À không có gì, anh sẽ để ý. Anh muốn nói với em là, khi nào em có thời gian rảnh tới tìm anh vậy, tình trạng của em không thể kéo dài được nữa đâu.”
“Được rồi, anh nhiều lời quá đấy.” Tố Diệp cười khẽ, nhưng lại hơi buồn phiền trong lòng.
Cuộc điện thoại kết thúc rồi, Tố Diệp nhìn bóng hình mình trên ô kính thủy tinh, nhất thời mê muội, nơi nào đó sâu trong tim lại phát ra những tiếng cười giễu cợt. Vừa rồi cô đang kỳ vọng điều gì? Có những thành phố dù đẹp đến thế nào cô chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường, có những người dù bao lưu luyến mãi cô cũng mãi là người ngoài cuộc. Đối với Đinh Tư Thừa, chẳng phải cô đã sớm xác định một vị trí rõ ràng rồi sao? Đó là người thầy mà cô kính trọng nhất, là chồng tương lai của người bạn thân thiết nhất.
Cô giơ tay ép lên lồng ngực, nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn vào cửa sổ tự dặn dò bản thân mình: “Một mình mày… rất tốt mà.”
Một mình thật sự rất tốt sao?
Khi Tố Diệp là người cuối cùng bước ra khỏi Liêm Chúng, lặng lẽ khóa chặt cửa lại, chiếc giày cao gót phát ra những thanh âm giòn tan mà vắng vẻ trên hành lang dài được ánh đèn chân không phản chiếu xuống tựa như dải Ngân Hà, trái tim của cô dường như cũng bị tiếng vọng yếu ớt ấy lôi kéo, mất đi phương hướng. Buổi tối cuối tuần tất cả mọi người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2342439/quyen-3-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.