Qua màn mưa, sắc mặt Tố Diệp càng trở nên nặng nề. Cách đó không xa có người khẽ gầm lên, là một pháp y ở hiện trường. Có lẽ người học trò ông ta đưa tới vừa vào nghề, chưa từng tiếp xúc với những vụ án chặt xác như thế này, sắc mặt anh ta u ám như xác chết, có vẻ như đang cố đè nén cảm giác buồn nôn. Nhưng còn Tố Diệp, sự lạnh lẽo trong lòng đã vượt xa cảm giác ghê rợn đối với xác thịt. Ánh mắt cô tập trung vào thi thể vừa được đào lên từ đống bùn. Xác cô gái ấy đã bị chặt thành bốn phần, hai cánh tay đặt bên trái, hai chân đặt bên phải, thân người đặt ở giữa, phần đầu bị cắt rời ra, trông tổng thể giống như đang tôn kính chào chính xác của mình.
Một con người, có tư cách gì thực thi một hình phạt tàn ác như vậy đối với một người khác?
“Bana!” Tố Diệp ngồi xuống, nhìn thẳng vào anh ta: “Giống y như đúc, đúng không?” Cô lại nghiêm túc hỏi lại một lần nữa.
Bana mệt mỏi gật đầu, ngón tay run lên bần bật.
“Chị!” Tố Khải ở sau lưng gọi cô một tiếng, tỏ ý muốn cô qua đó nói chuyện.
Tố Diệp đứng dậy, Tố Khải kéo cô sang một bên, thấp giọng nói: “Trước khi chị tới, Bana đã khai báo với cảnh sát đầy đủ quá trình nạn nhân bị giết hại, thông qua phán đoán ban đầu của pháp y tại hiện trường, trật tự các bộ phận và quá trình nạn nhân bị chặt xác hoàn toàn phù hợp với miêu tả của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2342380/quyen-4-chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.