Chương trước
Chương sau
Bất luận đám cướp ấy xuất phát từ mục đích gì, cũng là điều Tố Diệp không muốn thấy. Thực tế là Niên Bách Ngạn đã bị người ta bắt cóc, đối mặt với một đám người có động cơ bất lương, anh đang nguy hiểm thế nào là điều dễ nhận ra. Kỷ Đông Nham đứng im lặng bên cạnh một lúc, thấy máu trên cánh tay Bella vẫn không ngừng chảy bèn bảo Smith mau chóng lái xe đưa cô ta tới bệnh viện. Sau khi Bella đi rồi, Tố Diệp rút chìa khóa điện tử chuẩn bị mở cửa, nhưng vì run tay mà mấy lần đánh rơi chìa khóa. Kỷ Đông Nham thấy vậy bèn cầm lấy mở cửa cho cô.

“Cảm ơn anh!” Tố Diệp mệt mỏi bước vào nhà. Mái tóc dài ướt đẫm nước mưa dính chặt lên má, khiến cô khó chịu vô cùng nhưng cũng không bằng nghe thấy tin Niên Bách Ngạn bị bắt cóc.

Kỷ Đông Nham cũng đi theo cô vào nhà. Chân trước của anh ta vừa đặt vào trong, Tố Diệp đã lập tức quay đầu lại, nhìn anh ta với ánh mắt lạnh như băng: “Chuyện Niên Bách Ngạn bị người ta bắt cóc có liên quan tới anh hay không?”

Kỷ Đông Nham ngẩn người: “Em nói gì cơ?”

“Đối với mỏ kim cương đó, Niên Bách Ngạn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh. Nếu ngày mai anh ấy không xuất hiện, anh là người được lợi lớn nhất.” Ánh mắt cô dần trở nên sắc nhọn.

Kỷ Đông Nham có phần do dự, một lúc lâu sau mới thở hắt ra, trả lời: “Không liên quan tới anh!”

Tố Diệp nhìn anh ta rất lâu, khi lên tiếng đã không còn dằn vặt câu hỏi ấy nữa, chỉ nói một câu đơn giản: “Tôi đi gọi điện thoại.”

Kỷ Đông Nham nhìn theo bóng cô, khẽ thở dài rồi ngồi thẳng xuống sofa.

Trong phòng sách.

Tố Diệp hít sâu mấy hơi mới đè nén được tâm trạng lo lắng bất an. Cô cầm điện thoại lên. Ngón tay hơi lạnh, cô bèn siết chặt tay lại, sau đó gọi về cho Hứa Đồng. Lúc này người cô có thể tin tưởng chỉ còn mình Hứa Đồng mà thôi. Đầu kia nhận máy rất nhanh. Hứa Đồng có vẻ khá bận rộn, lại không ngờ Tố Diệp sẽ gọi điện cho cô, ngữ khí có phần kinh ngạc: “Bác sỹ Tố?”

“Ừm.” Tố Diệp dù cố gắng, giọng nói vẫn hơi run run: “Hứa Đồng! Niên Bách Ngạn bị bắt cóc rồi.”

Bên kia Hứa Đồng hơi hoảng hốt.

“Tôi gọi điện về là muốn hỏi cô, đã tìm ra những kẻ theo dõi trước đó chưa?”

“Cô nghi ngờ bọn họ cùng một nhóm sao?”

“Đúng thế, tôi nghi là vậy!”

Hứa Đồng bình tĩnh lại: “Lúc đó thông qua lời miêu tả của anh Niên, tôi đã điều tra ra một chút manh mối. Những kẻ đó là tổ chức phản động của Mexico, nhưng chúng làm thuê cho ai còn phải tiếp tục điều tra. Có điều tôi cảm thấy, việc anh Niên bị bắt cóc có lẽ không phải do bọn chúng gây ra.”

“Tại sao?” Tố Diệp nhíu mày.

“Nghe anh Niên nói trong vụ tấn công bằng súng đó cô cũng có mặt, vậy thì nên biết rõ những kẻ đó muốn lấy ngay mạng của hai người. Thử nghĩ mà xem, nếu anh Niên vẫn gặp bọn chúng, liệu bọn chúng có cần bắt cóc anh ấy đi không?” Hứa Đồng mạnh dạn đưa ra một giả định.

Lúc này Tố Diệp mới bừng tỉnh ngộ. Hứa Đồng phân tích rất chính xác. Nếu là bọn chúng chắc chắn không đủ kiên nhẫn để bắt cóc. Cái bọn chúng cần là mạng sống của Niên Bách Ngạn, nếu vậy đã bắn chết anh ngay tại chỗ rồi.

“Hứa Đồng!” Cô cố gắng kìm chế tâm trạng của mình: “Vì tôi không hiểu rõ lắm về tình hình bên Nam Phi, nên không thể hành động khinh suất, vì thế tôi phải hỏi cô, chuyện này chúng ta có cần báo cảnh sát không?” Mặc dù Bella thường xuyên ở Nam Phi giúp việc cho Niên Bách Ngạn, nhưng so với sự bình tĩnh, cẩn trọng của Hứa Đồng, cô ta vẫn thiếu một chút kinh nghiệm. Sau vụ tấn công đó, Niên Bách Ngạn lựa chọn gọi điện cho Hứa Đồng, có thể nhận thấy người anh tin tưởng nhất vẫn là Hứa Đồng. Cô ấy đi theo Niên Bách Ngạn đã nhiều năm, e là những việc tương tự như thế này không phải chỉ lần một lần hai. Cô cần phải hỏi qua ý kiến của Hứa Đồng mới có thể suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.

Thêm nữa, giờ cô không ở Trung Quốc, chuyện gì cũng có pháp luật hậu thuẫn. Đây là Nam Phi, có rất nhiều chuyện không như dự tính ban đầu.

Quả nhiên, Hứa Đồng vội vàng nói: “Tuyệt đối không được báo cảnh sát. Anh Niên là người nước ngoài tới Nam Phi làm ăn. Một khi có sự tham gia của cảnh sát Nam Phi, họ sẽ lấy lý do xác minh tình hình để liên hệ với phía điều hành của Tinh Thạch, tới lúc đó các cổ đông trong hội đồng quản trị cũng sẽ biết chuyện này. Cô không biết đấy thôi, bây giờ tất cả bọn họ đều đang gây áp lực cho anh Niên. Nếu lần này mỏ kim cương ở Nam Phi có chuyện gì bất trắc, địa vị của anh Niên trong hội đồng quản trị cũng khó mà bảo toàn.”

Tố Diệp cũng biết sự việc nghiêm trọng, nhất thời như có một tảng đá đè nặng trong lòng khiến cô không thể thở nổi.

“Bây giờ việc duy nhất cần làm là nhanh chóng tìm ra anh Niên để ngày mai anh ấy có thể xuất hiện trong buổi đấu thầu một cách bình thường.” Hứa Đồng khẳng định.

“Nếu anh ấy không xuất hiện, tôi có thể đấu thầu thay anh ấy hay không?” Tố Diệp phải nghĩ một đường lùi cho chuyện này.

“Không được! Hơn nữa anh Niên cũng không giao quyền cho cô, chủ của mỏ kim cương hiện giờ sẽ không chấp nhận đâu.”

Tố Diệp nắm chặt tay lại: “Phải làm sao mới có thể tìm ra anh ấy một cách nhanh nhất?”

Ở đầu kia điện thoại, Hứa Đồng suy nghĩ: “Chỉ có thông qua người hiện giờ ở đó. Cô từng gặp Xương Đồ chứ?”

“Ông ta?” Tố Diệp nhớ lại gương mặt lạnh tới tê dại của Xương Đồ.

“Bao năm nay ở Nam Phi, ông ta nắm rất rõ tình hình bên đó, lại hợp tác với anh Niên nhiều năm. Nếu cô tới tìm ông ta nhờ giúp đỡ, có lẽ ông ta sẽ không thờ ơ đâu. Lát nữa tôi cũng sẽ gọi điện thoại nhờ ông ta.”

Tố Diệp hít sâu: “Nếu cả ông ta cũng hết cách thì sao?”

Hứa Đồng im lặng một lúc lâu: “Nếu thật sự như vậy thì anh Niên lành ít dữ nhiều rồi.”

Tố Diệp như bị đánh mạnh, đầu váng mắt hoa.

Cuộc nói chuyện điện thoại của hai người đang đặt tình hình vào giả thiết chuyển biến xấu, tiếng Kỷ Đông Nham bỗng vang lên sau lưng: “Anh sẽ giúp em tìm được anh ta.”

Tố Diệp sững sờ, quay đầu nhìn Kỷ Đông Nham.

“Anh hứa với em, anh sẽ đưa được anh ta trở về, không thiếu một sợi tóc.” Kỷ Đông Nham đi tới trước mặt cô, nói rõ ràng từng câu từng chữ.

Tố Diệp nhìn anh ta rất lâu rồi lại cầm điện thoại lên, nói với đầu bên kia: “Hứa Đồng! Cô đợi điện thoại của tôi.” Dứt lời cô bèn cúp máy, rồi lại nhìn vào mắt Kỷ Đông Nham: “Tại sao?”

Rõ ràng anh ta biết chỉ cần Niên Bách Ngạn xuất hiện trong buổi đấu thầu, anh ta sẽ thêm một đối thủ cạnh tranh có thực lực.

Kỷ Đông Nham hiểu sự hồ nghi của cô, đáp thẳng thừng: “Vì em!”

Tố Diệp lại một lần nữa đứng người.

“Trừ phi em vẫn còn nghi ngờ chuyện này có liên quan tới anh.”

“Không!” Tố Diệp trả lời thành thật: “Tôi tin anh không cần phải nói dối tôi.”

“Tóm lại anh sẽ nghĩ cách tìm ra anh ta, đương nhiên em cũng có thể dùng cách của mình. Chúng ta chia làm hai đường có lẽ cơ hội tìm được anh ta sẽ cao hơn một chút.” Kỷ Đông Nham giơ tay vỗ vỗ vai cô, nét mặt nghiêm túc.

Tố Diệp cũng không thể phân tích nhiều được nữa, gật mạnh.

Khi Niên Bách Ngạn khôi phục được ý thức, trước mắt tối đen như mực, lúc muốn mở mắt ra mới phát hiện mình đã bị bịt mắt. Anh lại thử động đậy nhưng không tài nào nhúc nhích được. Anh bị cột vào một chiếc ghế, hai tay bị trói chặt phía sau, chỉ có thể phán đoán qua âm thanh.

Ý thức dần dần trở về não bộ.

Anh nhớ có mấy tên bịt mặt bắt anh lên xe. Xe chạy rất nhanh. Sau khi lòng vòng một hồi mới tới nơi, không biết ai bất ngờ từ phía sau đánh ngất anh, lúc đó anh đã mê man bất tỉnh.

Xung quanh rất yên tĩnh, không có gió, thi thoảng có tiếng người nói chuyện nhưng thanh âm rất nhỏ. Không khó nhận ra ít nhất anh đang ở trong một căn phòng. Có mùi sơn nhức mũi lấp kín hơi thở của anh. Có lẽ đây là một ngôi nhà hoặc một nhà kho để đầy sơn. Anh lại thử cử động chân, thấy hai chân không bị trói bèn động đậy. Hình như giày dẫm lên thứ gì như cát, không phải nền xi măng, là nền đất cát, thậm chí anh dẫm phải mấy viên sỏi. Anh bình tĩnh đá mạnh một viên về phía trước, rồi nghiêng tai lắng nghe kỹ càng. Loáng thoáng có tiếng sỏi va vào vách tường. Ngay sau đó anh lại lần lượt đá hai viên sỏi khác, một sang trái, một sang phải. Bên trái là tiếng động khẽ khàng khi va vào thùng sắt, bên phải vẫn là vách tường.

Niên Bách Ngạn không làm gì nữa, nhưng đầu óc đang tập trung suy nghĩ. Thông qua tiếng tốc độ viên sỏi đập vào vách tường có thể đoán được diện tích đại khái hai bên trái phải. Quan trọng hơn là, anh suy đoán thứ bên trái đặt chính là thùng sơn.

Thông qua tính toán, anh không khó phát hiện đây có lẽ là một nhà kho nhỏ. Diện tích trên dưới bốn mươi mét vuông, sàn còn chưa được xử lý. Chứng tỏ đây chỉ là một nhà kho được sử dụng tạm thời, chưa biết chừng còn là một nhà kho được dựng nên trên công trường.

Nếu là công trường…

Niên Bách Ngạn bắt đầu cố gắng nhớ lại tốc độ xe lúc đó bọn bắt cóc lái tới đây. Theo quán tính, anh nhận ra xe luôn đi thẳng về hướng Nam, rồi lại thông qua mấy lần rẽ để đoán được vị trí đại khái. Anh bắt đầu tính toán lôgíc và công thức toán học tỉ mỉ, rồi lại nghĩ tới thành phố gần Cape Town có những khu nhà hoặc công trường xây dựng đang thi công. Anh suy đoán chỗ này có thể là một nơi đi về phía Nam Cape Town ít nhất 50km.

Ở đó anh lờ mờ nhớ rằng có một công trường đang thi công!

Anh lại cố gắng lắng nghe bên ngoài, không có tiếng mưa. Mỗi lần sắp xếp hành trình, Hứa Đồng hoặc Bella đều sẽ xem dự báo thời tiết chuẩn xác của cách đó một tuần. Hôm nay Cape Town sẽ có mưa cả ngày, nhất là sau buổi trưa lượng nước sẽ vượt trên 50mm, thế nên anh xuất phát sớm một chút là hy vọng có thể nhanh chóng tránh xa những khu vực có mưa trước khi mưa xuống. Nơi này hoàn toàn ngược hướng với nơi anh muốn tới. Theo anh được biết, phía Nam Cape Town sau buổi trưa trời sẽ tạnh ráo, thế nên có lẽ suy đoán của anh không sai.

Đang đoán xem đối phương là người nào, bỗng có người đẩy cửa đi vào. Tiếng bước chân lộn nhộn. Niên Bách Ngạn lắng nghe kỹ, có lẽ trong phòng đang có ba người. Trong đó có một người lên tiếng, là thứ tiếng Anh tròn vành rõ chữ, không thể nghe ra được là ngôn ngữ của nước nào. Điều này càng khiến Niên Bách Ngạn nắm được một thông tin quan trọng: Đám người này có lai lịch không hề đơn giản.

Kẻ đó nói: Đại ca, hắn tỉnh rồi.

Ngay sau đó Niên Bách Ngạn nghe thấy tiếng kéo ghế. Có người ngồi xuống trước mặt anh. Anh không cảm nhận được hơi thở của hắn, có lẽ ngồi không gần.

“Nhóc con! Chúng tao nhận tiền giúp người khác giải quyết hậu họa. Tốt nhất là mày ngoan ngoãn một chút. Đừng có gây phiền phức!” Tên đại ca đó lên tiếng, giọng nói ồm ồm, nặng nề.

Niên Bách Ngạn không bị bịt miệng thế nên nói chuyện không thành vấn đề. Anh cười: “Xem ra người thuê các anh rất sợ tôi xuất hiện trong buổi đấu thầu ngày mai.”

Gã đó cười khẩy: “Ai cũng nói Niên Bách Ngạn là người vô cùng thông minh, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”

“Nếu các anh đã biết là tôi thì nên biết rõ tôi kinh doanh thứ gì. Dù sao các anh cũng chỉ cần tiền, vậy thì đối phương trả cho các anh bao nhiêu, tôi có thể ra giá gấp đôi.” Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn im lặng. Câu trả lời vừa rồi của gã đó đã gián tiếp nói cho anh biết mục đích thật sự của kẻ trả tiền thuê người bắt cóc anh là gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.