Kỷ Đông Nham nghe xong mấy lời này không tức giận mà bỗng bật cười. Anh ta không phản bác ngay cũng không lập tức cởi trói cho Niên Bách Ngạn, mà khoanh hai tay trước ngực, đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt rồi chép miệng: “Được đấy nhỉ! Ít nhất vẫn còn nhận ra ai là địch, ai là ta. Tôi còn tưởng anh bị bọn chúng đánh cho choáng váng đầu óc, không biết được ai là ai nữa rồi.” 
“Có thể cạnh tranh với cậu chỉ có tôi mà thôi, tôi không thể để mình chết một cách vô giá trị được.” Niên Bách Ngạn thờ ơ nói. Dứt lời, anh dùng hết sức mở bung được sợi dây trói phía sau lưng. Sợi dây thừng đó cuối cùng cũng đã đứt rời sau khi bị cạnh ghế mài mòn. Anh vặn cổ tay một chút rồi đứng dậy. 
Kỷ Đông Nham không mấy kinh ngạc với cảnh tượng ấy, chỉ hừ một tiếng: “Nếu tôi mà là bọn bắt cóc, nhất định sẽ không khinh địch như vậy.” 
“Yên tâm, lần sau đổi vai diễn, tôi sẽ dặn bọn bắt cóc trói cậu chặt hơn một chút.” Niên Bách Ngạn đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh quả nhiên gần giống như những gì anh suy đoán. Anh đứng dậy đi ra khỏi cửa, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài. Đây đích thực là một công trường, cát bụi bay tứ tung. Mấy kẻ bắt cóc bị bắn ngoài cửa vừa nãy đã biến mất không dấu vết, có thể thấy có lẽ Kỷ Đông Nham không đến một mình. 
Anh lại quay đầu nhìn kẻ định giết anh, lúc này đã tắt thở ngã bên cạnh ghế. Đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2342226/quyen-4-chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.