Aston đọc kỹ từng câu từng chữ trong hợp đồng. Đọc xong mỗi một hàng, đáy mắt lại lạnh đi một phần. Xem xong ông ta để hợp đồng sang một bên, hồi lâu mới lên tiếng với nụ cười cay đắng: “Đến cả hợp đồng chuyển nhượng các người cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, thật không hổ danh là Niên Bách Ngạn, cậu ta làm việc đúng là rất nhanh gọn.” Nói tới đây, thần sắc ông ta bỗng thay đổi, ánh mắt chợt trở nên sắc như dao: “Chỉ có điều… có phải tôi có thể suy đoán rằng Niên Bách Ngạn đã sớm dự liệu chuyện mỏ kim cương có vấn đề. Chính cậu ta ép tôi không thể không ra giá cao, đến cuối cùng khi tôi mất tất cả cậu ta lại mua về với giá thấp?”
“Nếu anh ấy không trúng phát đạn đó, tôi nghĩ anh ấy có thể giải đáp thắc mắc của ông.” Tố Diệp khó chịu trong lòng, giọng nói cũng trở nên không còn khách khí.
Một sự gượng gạo thoáng qua trên nét mặt Aston.
“Tôi thật sự không hiểu, ông đã đấu giá trúng thầu rồi, tại sao còn phải dồn Niên Bách Ngạn vào chỗ chết?”
“Nếu không có cậu ta, tôi vốn không cần phải ra cái giá hai tỷ cao như thế. Tôi vốn không hề muốn dồn cậu ta vào chỗ chết, chỉ là muốn dạy cho cậu ta một vài bài học mà thôi.” Aston giải thích.
Tố Diệp khẽ nheo mắt, dướn người về phía trước, nhìn ông ta không chớp mắt, nói rành rọt: “Nhưng lúc đó, vì chắn cho tôi mà Niên Bách Ngạn mới bị trúng đạn!”
“Tôi đã nói rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2342212/quyen-4-chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.