Bầu trời bay tới Johannesburg vừa xanh thẳm một màu, như một viên ngọc thượng hạng, vừa tươi sáng như đã được gột rửa, không lem một chút bụi bẩn. Máy bay trực thăng bay ngang trong đó, nhỏ xíu như một con chuồn chuồn đang nhảy điệu vũ, điểm xuyết giữa nền trời xanh và những đám mây trắng.
Tố Diệp thích cảm giác được từ trên cao nhìn xuống dưới thế này, giống như Thượng Đế đang bao quát đất trời. Đó cũng là lý do cô đam mê leo núi. Khi ta thực sự được đặt chân lên đỉnh núi, khi từng cơn gió gào thét, táp vào mặt, cũng là lúc một cảm giác xúc động, hào hùng khó diễn tả thành lời trào dâng trong lồng ngực. Nhưng chỉ vì cơn ác mộng đó, vì cô đã tận mắt nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình biến mất sau một cú nhảy, cô không bao giờ còn dám chứng kiến trò vận động ấy nữa.
Nghĩ tới đây, Tố Diệp thu tầm mắt lại, vẫn không thể nào chịu nổi những cảnh đẹp đập vào mắt. Vì cô lớn tuổi rồi sao? Thế nên tất cả những chuyện liên quan tới Tưởng Bân cô nhớ được mỗi ngày một ít đi? Cô khẽ nhíu mày, còn chưa tới ba mươi tuổi mà, trí nhớ không đến mức tồi tệ như vậy chứ? Nhưng nói thật, dáng hình Tưởng Bân càng ngày càng mờ nhạt. Cô chỉ loáng thoáng nhớ hai người đã gặp nhau như thế nào, còn cả cảm giác bên cạnh Tưởng Bân, thoải mái, an toàn, giống hệt như những gì Niên Bách Ngạn mang lại.
Tố Diệp nghi ngờ liệu có mình mắc chứng thoái hóa não
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2342192/quyen-4-chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.