Vẻ đẹp của người phụ nữ chia ra làm ba cấp độ, cao nhất khi tâm hồn thanh tịnh, thứ hai khi có những hành vi cử chỉ đúng mực và vẻ đẹp diện mạo bề ngoài chỉ được xếp thứ ba. Công việc của Tố Diệp chẳng qua là giúp mọi người điều chỉnh lại hành vi của mình và để tâm hồn được thực sự thoải mái. Nhưng sau bao năm lăn lộn, tốn rất nhiều tinh thần và sức lực, cô mới phát hiện ra, mình cùng lắm cũng chỉ chạm tới vẻ đẹp ngoại hình mà thôi. Cô những tưởng bao năm sống tự do tự tại của mình đã đủ để đạt tới cảnh giới cao nhất của người phụ nữ rồi. Nhưng quay đầu nhìn lại, thói quen mấy năm trời đã bị thay đổi chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Khi chuông cửa vang lên, cô đứng dậy. Đi ngang qua chiếc gương sát sàn, cô đã phải hết hồn vì gương mặt mình, nhợt nhạt đến thảm thương. Mái tóc dài lòa xòa, bộ mái ngố đã dài ra rất nhiều, che đi phần lớn gương mặt, thoạt nhìn đích thực còn đáng sợ hơn quỷ. Thế nên, mức độ cơ bản của nét đẹp còn chưa chạm tới.
Cô lại lắc đầu cười chua xót.
Thế giới này rộng lớn là thế, khoảng cách từ thành phố này tới thành phố kia xa xôi lắm. Không có Niên Bách Ngạn ở bên cạnh, cô còn trang điểm cho ai ngắm cơ chứ?
Tiếng chuông vẫn vang lên vô cùng nhẫn nại.
Tố Diệp buộc lại mớ tóc bù xù, bình ổn lại tâm trạng, đi tới trước cửa. Vừa giơ tay ra định mở, không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2342177/quyen-4-chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.