Sau khi buổi họp kết thúc, Niên Bách Ngạn trở về phòng làm việc. Hứa Đồng đi theo sau anh. Khi thấy anh cầm áo khoác lên, cô ấy khẽ thở dài: “Tổng giám đốc! Phu nhân tới rồi, vẫn đang đợi anh ở nhà ăn dưới tầng.”
Niên Bách Ngạn vắt áo lên tay, dừng bước, giơ tay nới lỏng cà vạt, nhíu mày: “Sao cô ấy lại tới đây?”
Hứa Đồng kinh ngạc nhìn anh: “Chính anh đồng ý để phu nhân đợi mà, trước khi vào họp anh đã gật đầu.”
Lúc đó Niên Bách Ngạn mới chợt nhớ ra, gương mặt có vẻ nặng nề: “Tôi biết rồi, cô về trước đi.”
“Không sao ạ, tôi có thể đợi anh.” Hứa Đồng từ lâu đã quen với việc này.
Nhưng Niên Bách Ngạn lại giơ tay về phía cô ấy: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Hứa Đồng sững sờ, anh định tự lái xe về sao? Việc họ phải tăng ca từ lâu đã không còn là chuyện hiếm. Bình thường, cô ấy sẽ sắp xếp tài xế hoặc chính mình lái xe đưa anh về nhà. Hứa Đồng trong lúc do dự đã đặt chìa khóa vào trong tay anh.
Niên Bách Ngạn cầm lấy chìa khóa: “Về nhà nghỉ ngơi sớm đi. Sau này cô cũng ít thức đêm thôi, chú ý dưỡng da một chút, như là đắp mặt nạ hay gì gì ấy.”
Hứa Đồng bàng hoàng nhìn Niên Bách Ngạn. Câu nói này thốt ra từ miệng anh thực sự khiến người ta kinh hãi. Niên Bách Ngạn nhìn thấy biểu cảm đó của Hứa Đồng, chỉ khẽ cười: “Đó chỉ là lời khuyên hợp lý của tôi thôi. Vì tôi suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2342128/quyen-6-chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.