Buổi chiều nay, thời tiết bỗng đẹp lạ kỳ. Bầu trời trên đỉnh đầu xanh thẳm như mặt hồ Crater*. Những tia nắng cũng hệt như những gợn nước lăn tăn, chỉ hơi lơ đãng một chút nó sẽ nhỏ nước xuống.
*Nằm ở phía Tây Nam tiểu bang Oregon, là hồ sâu nhất nước Mỹ.
Lá cây cũng rực rỡ hơn nhưng cũng không bằng mấy thứ đồ trang sức vàng ròng trên tay ông chủ Kim. Ông ta lại trở về với cách ăn mặc lúc trước, nhưng có một điều may mắn là bộ răng vàng mở miệng ra là dọa người đó không còn.
Khi ông ta ôm bó hoa lớn, xông vào phòng làm việc Tố Diệp, cô vừa tiếp xong một khách hàng. Lý Thánh Đản bưng một tách cafe đi vào, nhìn thấy cảnh ấy, vô cùng kinh ngạc. Cô ta xông tới trước chặn đường của ông chủ Kim, phát huy đầy đủ trách nhiệm của một người trợ lý.
“Ông Kim! Ông đã có hẹn trước chưa? Nếu chưa có, phiền ông hẹn trước rồi hẵng tới.” Vì sự to gan và cố chấp của ông ta, cả phòng tâm lý không muốn biết ông ta cũng khó.
Thái độ của ông chủ Kim lại rất nhã nhặn, nụ cười trên gương mặt vô cùng khoa trương: “Tôi tới nói với bác sỹ Tố mấy câu.”
Người đã xông vào rồi, muốn đuổi ra rất khó. Tố Diệp đành để mặc ông ta. Đang khó hiểu tại sao ông ta lại vào được văn phòng của cô dễ dàng như vậy, nhìn thấy gương mặt đểu cáng của Phương Bội Lôi trước cửa khi nhìn người khác gặp nạn thì cô chợt hiểu ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2342054/quyen-6-chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.