Tố Diệp đã thưởng thức một bữa no nê, khiến cô hoàn toàn không thể ngờ rằng, bữa cơm thịt xá xíu mình cảm thấy ngon nhất trong cuộc đời lại được ăn trong sở cảnh sát. Ở Bắc Kinh không phải nhà hàng Macao nào cũng có được hương vị món thịt xá xíu ngon đến vậy. Khi cảnh sát Lưu quay trở lại, đúng lúc cô cho miếng thịt cuối cùng vào miệng. Cô ngước mắt lên nhìn anh ta, rồi giơ ngón trỏ ra trước, khoác lác mà không thấy ngại: “Nếu ngày nào cũng được ăn uống ngon miệng thế này, tôi cũng chẳng ngại ở lại trong đây thêm mấy hôm.”
Chắc là cảnh sát Lưu chưa gặp cái loại nghi phạm nào như cô, không những không hề căng thẳng một chút nào, lại còn nói được những câu đó. Anh ta ngồi xuống với vẻ hậm hực, gõ lên bàn để nhắc nhở cô: “Cô muốn ở lại qua đêm tại đây cũng không thành vấn đề, cùng lắms tôi thức trắng cả đêm trò chuyện với cô.”
“Cảm ơn anh!” Tố Diệp mỉm cười, không hề quan tâm.
Biểu cảm này lại càng kích thích cảnh sát Lưu, con ngươi của anh ta như sắp bốc cháy tới nơi.
“Rốt cuộc cô đã mua thuốc ở đâu?”
Tố Diệp đâu có ngốc, cô cười ha ha đáp lại: “Cảnh sát Lưu! Anh cứ hỏi tôi có hạ độc không trước đã.”
“Cô…”
“Tôi vốn không hạ độc, thì mua thuốc ở đâu ra?” Định cuốn cô vào vòng xoáy của anh ta ư? Hơi khó đấy! Nói thế nào cô cũng là một chuyên gia trong ngành tâm lý học, hơn nữa còn từng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2342023/quyen-7-chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.