Nhận được điện thoại, Tố Diệp vội vã tới quán bar. Cô không lái xe. Sau khi đi xuống nhà, cô sốt sắng bắt ngay một chiếc taxi.
Đường phố về đêm thoáng đãng, không có gì trở ngại. Người tài xế cũng chốc chốc ngó cô, muốn nói chuyện làm quen. Cô chẳng còn tâm trạng nào, chỉ cảm thấy chiếc xe đi quá chậm. Chiếc điện thoại trong tay cô bị bóp chặt. Cô nhíu mày, bên tai vẫn còn vang vọng giọng nói trong cú điện thoại vừa rồi.
Là một giọng nữ rất dịu dàng, nói với cô rằng, tổng giám đốc Niên say rồi, bảo cô tới đón anh ấy.
Tố Diệp sẽ nhận ra ngay nếu đó là Hứa Đồng, nhưng không phải cô ấy.
Vậy có thể là ai?
Ai lại có thể ở bên cạnh Niên Bách Ngạn, dễ dàng cầm điện thoại cá nhân của anh?
Nghĩ tới đây, hô hấp của Tố Diệp hơi dồn dập. Từng ngón tay mảnh dẻ đâm sâu vào lòng bàn tay, để cô có thể đánh thức lý trí sắp hốt hoảng của bản thân.
Cô biết với những người đàn ông như Niên Bách Ngạn, mấy cô gái trẻ đẹp đều bâu thành từng đàn, nhào về phía anh. Không phải cô chưa từng nghĩ tới điểm này, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không dám nghĩ. Trên đời nhiều phụ nữ đẹp như vậy, những cám dỗ mà Niên Bách Ngạn phải đối mặt nhiều hơn những người đàn ông bình thường. Kỳ thực cô rất sợ anh không trụ vững trước những sự quyến rũ đó, sợ rằng anh sẽ yêu một người con gái khác.
Nhưng trong lòng vẫn còn mơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341945/quyen-7-chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.