Thấy Niên Bách Ngạn không giống như đang đùa cợt, Tố Diệp cũng tỏ ra yếu thế, chủ động thấp giọng mè nheo: “Bách Ngạn! Đây là hai chuyện khác nhau. Thực tế là em rất thích ở đây.”
Niên Bách Ngạn giận thì giận nhưng thấy cô nói chung tình với căn nhà này, lại hiểu một khi tính khi ương bướng của cô mà nổi dậy thì mười con trâu cũng không kéo lại được, trầm ngâm trong giây lát anh cũng thỏa hiệp. Anh tét mạnh vào mông cô như răn dạy. Cô nhe răng, bực bội bĩu môi: “Niên Bách Ngạn! Anh có khuynh hướng bạo lực đấy à?”
“Có lúc anh thật sự chỉ muốn sử dụng một chút bạo lực với em.” Nếu không từ sáng tới tối anh sẽ phải hao tổn tinh thần, sau khi buộc cô nhóc này bên mình, anh cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu có tóc bạc rồi.
Tố Diệp cười ngọt ngào với anh: “Vậy anh nỡ sao?”
Niên Bách Ngạn giơ tay véo mũi cô: “Không nỡ! Thế nên mới không muốn ép em làm mấy chuyện mình không thích.” Dứt lời anh lại thở dài, nhìn xung quanh: “Nếu em đã không muốn đi, anh đành phải giúp em lắp đặt thêm một số hệ thống an toàn. Nhất là cửa chống trộm, phải đổi thành hệ thống cửa mở bằng vân tay.”
Tố Diệp nghe tới đây cảm thấy hạnh phúc ngập tràn. Cô ôm chặt cổ anh, hôn chụt một cái lên má anh: “Có anh ở bên cạnh thật tốt, chẳng phải lo chuyện gì cả.”
Niên Bách Ngạn bật cười, chân mày khẽ rướn lên, thấm đẫm tình yêu dành cho cô. Anh ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341937/quyen-7-chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.