Đang chuẩn bị đóng cửa lại thì cô nghe thấy nữ minh tinh đó lên tiếng, giọng nói mềm nhũn dịu dàng như mưa phùn vỗ về cỏ xanh: “Cậu chủ Kỷ! Diễm phúc của cậu thật không nhỏ.”
Sau đó là tiếng thanh âm khẽ khàng mà nặng nề của đôi giày cao nện lên nền thảm.
Tố Diệp buông tay. Cô nhìn thấy cô ta nở nụ cười mê hoặc với Kỷ Đông Nham, vòng eo thanh mảnh uốn éo như sắp gãy tới nơi: “Nhớ gọi điện thoại cho em đấy nhé!”
Kỷ Đông Nham hơi cong môi lên, không từ chối cũng không đáp lại.
Khi cô ta đi qua người mình, Tố Diệp ngửi thấy mùi của loại nước hoa Chanel No5 kinh điển.
Kỷ Đông Nham đứng dậy kéo Tố Diệp vào phòng, một giây sau lập tức đóng cửa phòng nghỉ lại.
Tố Diệp như cười như không: “Có cần tiện thể khóa trái cửa luôn không? Nếu không lại có em hồng nhan tri kỷ nào đó của anh hiểu lầm chúng ta thì sao?”
“Đừng giễu cợt anh!” Kỷ Đông Nham đi tới bên sofa, ngồi nghiêm chỉnh, rồi bổ sung thêm một câu: “Mở cửa sổ ra giúp anh!”
“Yên tâm đi! Tôi sẽ không nói ra ngoài gian tình của hai chúng ta đâu, anh khỏi cần nhảy lầu.” Tố Diệp nhìn anh ta, cười hì hì.
Kỷ Đông Nham lườm cô: “Có tự sát anh cũng sẽ không chọn nhảy lầu.”
“Cũng phải.” Anh ta sợ độ cao.
“Em gái tốt! Mở cửa ra giúp anh, ngoan!” Kỷ Đông Nham lại bắt đầu giở thái độ nhắng nhít của mình ra.
Một câu “em gái tốt”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341919/quyen-7-chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.