Tố Diệp dừng bước.
Quay đầu lại.
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Cô hờ hững hỏi.
Niên Bách Tiêu nhìn cô khinh thường: “Chính mắt chị nhìn thấy bạn trai ngã từ trên đỉnh núi xuống và qua đời. Thế nên, từ đó chị cũng không còn leo núi nữa, không phải sao?”
Nét mặt Tố Diệp cứng đờ, sống lưng thẳng tắp.
Kỷ Đông Nham đứng bên thấy không ổn bèn bước lên kéo mỗi người sang một bên: “Được rồi, được rồi! Những chuyện không vui vẻ hãy để nó tan thành mây khói đi. Nào, chúng ta cùng đi ăn một bữa xả láng, anh mời!” Hai người này hôm nay đúng là trúng gió rồi, dốc sức moi móc vết thương của nhau. Nói thật lòng, anh ta đau đầu nhất khi thấy tình cảnh này xảy ra.
Nhưng Niên Bách Tiêu hất tay Kỷ Đông Nham ra. Cậu ta như một đứa trẻ hiếu thắng cuối cùng cũng lật ngược được thế cờ. Thấy sắc mặt Tố Diệp thay đổi, ác ý lan tràn trong đôi mắt cậu ta: “Sao không nói gì nữa? Chẳng phải chị mạnh lắm sao? Thì ra bác sỹ tâm lý cũng có điều kiêng kỵ à?”
“Bách Tiêu!” Kỷ Đông Nham thấy sắc mặt Tố Diệp tái nhợt, vội vàng thấp giọng quát nạt.
Niên Bách Tiêu cười khẩy: “Em nói sai sao? Chẳng phải Trung Quốc có câu “Điều mình không thích thì đừng bắt người khác làm” sao? Bản thân chị ta cũng có vấn đề, dựa vào cái gì mà tới quản em?” Có lẽ vì quá sung sướng trước nỗi đau của người khác, cậu ta lại nói được cả một câu thành ngữ hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341915/quyen-7-chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.