Tố Diệp như một đứa trẻ lạc lõng.
Ít nhất thì trong mắt Lâm Yêu Yêu là như vậy.
Thấy cô giờ không còn bộ dạng trời không sợ, đất không sợ của ngày thường, cả người hệt như một con chuột bạch chỉ muốn co quắp trong khe hở, cô ấy đương nhiên rất đau lòng, thêm một chút phẫn nộ. Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Đang yên đang lành sao trong nhà lại có máy quay chứ?”
Tố Diệp vẫn cúi gằm, không có phản ứng gì với câu nói của Lâm Yêu Yêu, cũng không phản bác hay đính chính suy nghĩ của cô ấy. Chỉ có lòng cô sáng như gương. Những bức ảnh đó sở dĩ bị tuồn ra ngoài không phải vì trong nhà bị lắp máy quay trộm. Đó là ảnh họ tự chụp trong cái đêm ở Hồng Kông khi ấy, những khung hình Niên Bách Ngạn lưu lại sau khi cướp máy ảnh của cô.
Đó vốn chỉ là trò đùa nghịch trẻ con của hai người họ, không ngờ rằng đến hôm nay nó lại trở thành lưỡi kiếm sắc công kích lại họ.
Tố Diệp chẳng lạ lẫm gì với những bức ảnh đã được tung ra. Mỗi bức đều được lấy từ máy ảnh của cô. Mà chính cô ngay khi vừa biết chuyện cũng đã lật ra xem lại. Máy ảnh vẫn còn nguyên, cả số ảnh bên trong cũng không thiếu, nhưng rõ ràng là đã có người đột nhập vào nhà sao chép lại những bức ảnh đó.
Cũng chính vì vậy, Tố Diệp mới bừng tỉnh ngộ rằng tại sao hôm bị mất trộm, cả nhà lại bị lục tung lên như vậy. Thì ra mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341911/quyen-8-chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.