Tố Diệp được Niên Bách Ngạn đưa về tứ hợp viện.
Ngày càng lúc càng ngắn hơn, chẳng mấy chốc tia sáng yếu ớt cuối cùng phía cuối chân trời đã bị bóng đêm u tối nuốt chửng. Nhiệt độ hạ thấp nhanh chóng. Trời đã nổi gió. Những nhành cây khô trong vườn cũng run lên trong gió lạnh.
Thời điểm này vừa hay là mùa nhiều quạ gáy xám nhất, nhất là ở gần Tử Cấm Thành, cạnh giếng Đông Thiền Vương phủ. Thậm chí có nhiều lúc, đi men theo đường Trường An, xuôi về phía Tây cũng có bóng quạ gáy xám lướt qua.
Tố Diệp thoải mái ngâm nước nóng, tắm một lúc. Tới đây vội vàng, cô còn chưa mang theo áo ngủ, bèn khoác tạm một chiếc áo sơ mi của Niên Bách Ngạn lên người. Chiếc áo sơ mi rộng rãi trở thành một chiếc váy ngắn, che quá mông, để hở ra đôi chân trần thon dài.
Mái tóc dài ướt rượt xõa xuống vai. Có mấy giọt nước vẫn còn đọng trên đỉnh đầu, rồi cuối cùng trượt xuống. Chiếc áo hơi ẩm, trông toát lên không ít vẻ gợi cảm và quyến rũ.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đàn quạ ngoài cửa sổ phòng khách.
Chúng đậu trên nhánh cây hải đường cách đó không xa.
Nếu không phải vì trong vườn có đèn, cô vốn không thể nhìn thấy những con vật đen thùi lùi đó.
Phải, không chỉ có một con.
Chúng xếp hàng ngay ngắn mà trật tự trên cành cây cùng với mái nhà gần đó.
Tố Diệp không tỏ ra quá kinh ngạc. Từ nhỏ cô đã quá quen với lũ quạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341898/quyen-8-chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.