Dây an toàn đung đưa trước mắt Tố Diệp. Màu vàng nhạt đó ít nhiều cũng phân tán cũng lo lắng vu vơ trong lòng cô.
Cô giơ tay kéo chặt sợi dây, thắt chặt khóa an toàn trong lúc đầu óc còn ngây ngô.
Tưởng Bân không yên tâm, nhìn cô. Khi thấy lúc thắt khóa an toàn, động tác của cô vẫn rất thành thạo, lúc này anh ta mới tiếp tục công việc của mình, rồi dặn dò Kỷ Đông Nham nhìn theo động tác của anh ta để làm theo.
Về vấn đề khoảng cách giữa các thành viên, Tố Diệp và Kỷ Đông Nham đã nảy sinh một mâu thuẫn nhỏ.
Vì Kỷ Đông Nham biết Tố Diệp có tâm lý ám ảnh đối với leo núi. Lần này gọi là leo núi, thực chất chính là một cuộc chiến để cô chiến đấu là trở ngại tâm lý của mình. Làm đồng minh của cô, đồng thời lại là đàn ông, anh quyết định để Tố Diệp leo vị trí ở giữa. Còn mình đi cuối đội, như vậy bất kỳ lúc nào cũng có thể quan sát tình hình của Tố Diệp.
Nhưng Tố Diệp không đồng ý. Cô cảm thấy Kỷ Đông Nham là người mới, về lý phải được coi là đối tượng bảo vệ trọng tâm. Quan trọng hơn, anh mắc bệnh sợ độ cao, ở vị trí cuối cùng đa phần đều phải nhìn lên chứ không phải nhìn xuống.
Trong lúc hai người còn đang tranh cãi, Tưởng Bân với tư cách là trưởng đoàn đã phát biểu ý kiến. Anh ta vẫn suy nghĩ dưới góc độ nam nữ, hơn nữa có lẽ đã nhìn thấy sự do dự và một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341875/quyen-8-chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.