Gió thổi qua, mang theo không biết bao nhiêu hương gỗ mộc, mùi hương thuộc riêng về Niên Bách Ngạn, luôn khiến cô cảm thấy an toàn. Lời anh nói thoảng nhẹ, nhưng lại làm lay động một góc rất sâu trong lòng cô, nhào nặn cùng một chút gió ấm thổi vào để trái tim băng giá của cô dần dần tìm được hơi ấm.
“Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?” Cô biết hỏi câu này vừa quê mùa lại giống như giả vờ ngây ngô. Nếu anh đã tìm được tới đây, lại nói ra được câu này, chứng tỏ anh sẽ có cách.
Nhưng cô vẫn hỏi, thậm chí còn nóng lòng muốn biết đáp án.
Phố phường ồn ã đã che giấu đi những thanh âm chân thực trong lòng Tố Diệp, đậy kín những cảm nhận thực tại nhất của cô. Giờ đây đứng trước mộ mẹ, khi xung quanh yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được cả nhịp đập trái tim, thì cô cũng đồng thời nghe thấy những tiếng lòng cô đơn đã im lặng từ lâu.
Cô khao khát có người nhung nhớ, có người yêu thương.
Thế nên khi Niên Bách Ngạn xuất hiện, cô mới cảm thấy mình sẽ cảm động phát khóc.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, giơ tay lên. Từng ngón tay mảnh khảnh vuốt nhè nhẹ lên sợi dây chuyền kim cương đeo trên cổ cô. Đó là viên kim cương hai người họ đã cùng hoàn thành ở Nam Phi, giờ đang tỏa ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
“Dãy số khắc trên viên kim cương này là do em chọn. Khi anh nhìn thấy hàng số này, anh biết em đã ghép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341857/quyen-8-chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.