Dáng vẻ ôm chặt bình đựng tro cốt, chết cũng không buông tay của Nguyễn Tuyết Mạn hệt như vợ của một địa chủ thời kỳ cải cách ruộng đất, đang ôm ghì lấy thứ đáng giá trong gia đình, nhìn cả đám người xâm chiếm chuẩn bị xóa sổ cái đuôi của tư bản chủ nghĩa vậy. Bà ta hoàn toàn không quan tâm tới hình tượng, la ó kêu gào cùng một đám con cháu, khóc lóc không thôi. Nhưng khi Niên Bách Ngạn thật sự quát lên một tiếng, thì tiếng nức nở của bà ta cũng được kìm chế bớt một chút.
Bà ta trừng mắt nhìn Niên Bách Ngạn đầy giận dữ, nhất là khi thấy anh đứng trước mặt, bảo vệ cho Tố Diệp, thì ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực bà ta cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết. Bà ta đứng bật dậy, bắt đầu ra sức nhằm vào Niên Bách Ngạn: “Niên Bách Ngạn! Mày là cái đồ vong ân bội nghĩa! Nói thế nào đi nữa nhà họ Diệp cũng có ơn với mày, giờ mày lại đi bênh người ngoài phải không? Mày tưởng đôi cánh của mày cứng cáp rồi sao? Tao cho mày hay, mày muốn một tay che trời thì vẫn còn non lắm! Cổ đông lớn nhất trong Tinh Thạch là con trai tao, Diệp Uyên, không phải là mày đâu, Niên Bách Ngạn! Thế nên bất luận là việc của Tinh Thạch hay chuyện của nhà họ Diệp, mày cũng không có tư cách xen vào!”
Diệp Uyên đứng bên chau mày. Câu nói này anh ấy nghe còn thấy khó chịu, huống hồ là Niên Bách Ngạn? Anh ấy muốn khuyên nhủ mẹ mình, đang định lên tiếng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341835/quyen-8-chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.