Một câu nói của Niên Bách Ngạn đã dự báo anh có chỗ dựa nên không sợ gì cả.
Lưu lại nơi vầng trán cô là hơi thở ấm nóng của anh.
Ngữ khí dịu dàng khiến người ta lầm tưởng rằng anh thâm tình, đạo mạo, si mê, tình cảm.
Bởi vì có khả năng trong nháy mắt đó, trái tim Tố Diệp cũng đã bất giác xao xuyến trước câu nói “Diệp Diệp, anh yêu em” đó của Niên Bách Ngạn.
Hệt như những lời nồng nàn giữa những người đang yêu.
Hệt như anh của ngày xưa đã từng dùng “tình cảm sâu sắc” của mình để nhẹ nhàng đoạt lấy trái tim cô.
Chỉ có điều, Tố Diệp cảm thấy, nếu không có nửa câu sau chêm vào, ít nhất cô còn tưởng rằng anh đang đóng kịch.
Làm cho mọi người xem, ngay trên bãi cát trắng xóa dưới ánh đèn này.
Trong vòng nửa phút khi môi anh rời khỏi trán cô, cô đã nhìn anh không rời mắt.
Đôi mắt đen láy sâu như biển khơi không thể dò tìm ấy ẩn chứa một tia sáng mơ hồ.
Ngắn ngủi và nhạt nhòa.
Nó lướt nhanh qua con ngươi tận sâu trong đáy mắt anh, như ngôi sao băng hiện lên rồi vụt biến mất trên trời đêm.
Nhưng cũng khiến cô nhận ra chính xác anh đang có dụng ý khác.
Đúng thế, Niên Bách Ngạn chưa bao giờ diễn kịch cho người khác xem.
Bất luận xung quanh có bao nhiêu người, bất luận là hành vi hay lời nói của anh thì anh cũng chỉ đang truyền tới cho cô một thông tin duy nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341767/quyen-9-chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.