Có tiếng gõ cửa.
Tố Diệp giật mình, vội vàng cất kỹ bức ảnh đi. Là quản gia. Sau khi đi vào, ông ta cung kính hỏi: “Cô hai! Cô có muốn dùng bữa ở đây không ạ?”
“Không cần đâu!” Cô trả lời.
Quản gia gật đầu, khi đang chuẩn bị rời đi thì lại bị Tố Diệp gọi giật lại.
“Thường ngày ai dùng phòng sách này?” Tố Diệp hỏi.
Quản gia đáp: “Căn phòng này là của ông hai. Bình thường ngoại trừ người làm vào dọn dẹp, quét tước ra thì đều là ông hai dùng. À, có lúc bà hai cũng vào pha trà cho ông hai.”
“Những người khác thì sao?”
Quản gia cười: “Những người khác đều có phòng sách của riêng mình nên không ai vào đây đâu ạ.”
Tố Diệp ngẫm nghĩ chuyện gì đó.
“Cô hai! Cô sao thế ạ?” Quản gia tò mò.
Tố Diệp khẽ “ồ” một tiếng đáp lại, nói là không sao.
Nhưng quản gia không yên tâm lắm, cứ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Thấy vậy, Tố Diệp bèn hỏi bừa một câu: “Lúc còn sống, khẩu vị của bố tôi thế nào?”
Cô nghĩ, Diệp Hạc Thành xem mấy loại sách này, liệu có phải cũng có liên quan tới bố cô không?
Quản gia suy nghĩ rồi nói: “Bình thường khẩu vị của lão gia cũng khá ổn. Nhưng một khoảng thời gian trước khi mất, ông hay mệt mỏi. Ông bảo ăn gì cũng không vừa miệng. Vì chuyện này mà ông hai đã nghĩ rất nhiều cách.”
“Chính là chúng ư?” Tố Diệp chỉ vào chồng sách trên giá.
Quản gia bước lên, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341494/quyen-13-chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.