Tố Diệp có phần điên cuồng.
Khi mọi người tiến lên giữ cô, cô lại càng ra sức giãy giụa. Gương mặt cô phản chiếu trên cánh cửa thủy tinh. Cô nhìn chằm chằm vào nó, dù thế nào cũng không tin đây là tướng mạo vốn có của cô.
“Tôi là Tố Diệp, con gái của Diệp Hạc Phong, vợ của Niên Bách Ngạn. Các người thả tôi ra! Tôi phải đi tìm Bách Ngạn!” Tiếng hét thất thanh của cô vang khắp hành lang, kinh động tới nỗi các bác sỹ khác cũng phải ra giúp đỡ.
Tưởng Bân cũng cố gắng muốn giúp cô bình tĩnh lại, nhưng tốn công vô ích. Phương Bội Lôi nhìn về phía Tưởng Bân, nói với anh ta: “Chúng tôi chỉ còn cách áp dụng các biện pháp cưỡng chế mới có thể khiến cô ấy yên tĩnh trở lại.”
“Các người định làm gì?” Tố Diệp nghe thấy tiếng Phương Bội Lôi, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Phương Bội Lôi gọi trợ lý tới, thì thầm dặn dò mấy câu bên tai cô ta. Người trợ lý gật đầu rời khỏi đó. Lát sau cô ta quay lại. Tố Diệp nhìn thấy liều thuốc an thần, liều mạng lắc đầu: “Dừng tay! Tôi không điên, các người mới điên!”
Sau khi họ tiêm cho cô một mũi, chẳng mấy chốc Tố Diệp không còn sức gào thét nữa. Cô lờ đờ, buồn ngủ, cả người mềm oặt, ngã vào lòng Tưởng Bân.
Khi cô tỉnh lại thì ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã buông xuống.
Tầng mây như lớp vảy cá trải khắp bầu trời. Mỗi một chiếc vảy đều đỏ hồng, càng về phía Tây, màu đỏ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-iii-dung-de-lo-nhau-2/2341324/quyen-14-chuong-651.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.