Edit: Ngân Phạm
Người Trung Quốc có câu, nói như thế nào để trúng đích, một con thỏ con khi bực lên còn muốn cắn người, huốnghồ, Trang Noãn Thần từ ngày rời Đức Mã ra đi đã không phải là một conthỏ con, hiện tại ở Vạn Tuyên, cô lại không thể không trở thành một conhổ, cho dù có ngụy trang thế nào thì hổ cũng là hổ.
Chiến tranh bùng lên, máu trong người đều sôi lên, ánh mắt như ngọn lửa thiêu đốt, nhìn qua đẹp đến kinh người.
Giang Mạc Viễn buông Sa Lâm ra, thưởngthức rượu, ánh mắt lại không chút nào che giấu dừng ở trên người Trang Noãn Thần, “Không phải cô tới vì công việc sao? Nhanh như vậy đã rờiđi, trở về định báo cáo thế nào với lãnh đạo?”
Cao Qúy vừa nghe vừa cười cười nói,“Giang tổng à, tổng giám Trang hôm nay bất quá cũng chỉ là trùng hợpthôi, thế này đi, chúng ta cùng uống rượu, còn tổng giám Trang có việcthì để cô ấy đi trước vậy.” Tựa hồ ngay cả anh ta cũng phát ra hai người này có gì đó không đúng, vội vàng cười giảng hòa.
Giang Mạc Viễn như trước chỉ nhìn Trang Noãn Thần cười cười, “Đơn giản chỉ là trùng hợp sao?”
Thái độ của anh khiến Trang Noãn Thầnnổi giận, ngón tay thiếu chút nữa đem túi xách giật tung, Ngải Niệm biết tình hình không phù hợp vội vàng tiến lên âm thầm kéo cô, ý bảo cô nhịn cho êm chuyện. Nào ngờ, Trang Noãn Thần hoàn toàn đã bị Giang Mạc Viễnkhơi mào ý chí chiến đấu, đem túi xách đặt xuống ghế, trực tiếp nhìn vềphía Cao Qúy, “Cao thiếu, Giang tổng nói đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/531154/quyen-7-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.