Quai hàm bạnh lại, có vẻ muốn liều mạng với vẻ mặt của anh.
Đau đớn khiến lòng cô sinh oán hận, không chút khách khí đẩy bàn tayGiang Mạc Viễn ra, “Ai toàn nói dối hả? Giang Mạc Viễn anh đừngngậm máu phun người!”
Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm cô, con ngươi co rụt lại, “Đừng cho làtôi không biết em đang nghĩ gì? Em chỉ ước gì Cố Mặc và Hứa MộGiai không thể kết hôn phải không?”
“Bọn họ kết hôn cũng sẽ ly hôn.” Cô đứng dậy hướng về phía anh gầm nhẹmột tiếng, “Anh biết tôi suy nghĩ cái gì? Đừng tưởng rằng anh là thầntiên không gì làm không được, tôi nghĩ gì sao anh có thể biếtđược?”
“Tôi cảnh cáo em, về sau ít xuất hiện trước mặt Cố Mặc thôi,bọn họ có ly hôn thì cũng không liên quan gì đến em cả.”
“Giang Mạc Viễn tôi hỏi anh một câu, có phải Hứa Mộ Giai làmgì anh cũng cho là dúng hết phải không?” Cô đứng trước mặt anh, từ trên cao trừng mắt nhìn anh.
Giang Mạc Viễn chau mày, “Tôi không thấy cô ta sai ở đâu cả.”
“Cô ta tự tin thái quá. Cô ta luôn miệng nói yêu Cố Mặc nhưnglại lừa anh ấy, Cố Mặc sẽ không không phải là con người vìlợi ích toàn cuộc mà nhân nhượng, hôm nay anh ấy có thể đồngý kết hôn, anh cho rằng vì anh ấy thực sự áy náy sao? Theo tôilà bởi vì anh ấy đã bắt đầu chấp nhận Hứa Mộ Giai. Nếu hômnay Hứa Mộ Giai nói thật với anh ấy, tôi cảm thấy hai người họ còn có thể, nhưng cuối cùng Hứa Mộ Giai vẫn chọn nói dối.Anh có biết như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/531151/quyen-7-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.