Tuy rằng Giang Mạc Viễn lúc mưa lúc nắng, có lẽ bởi vì cả hai có khoảng cách hoặc là tính tình anh cô vẫn chưa hiểu hết, nhưng có thể khẳng định một điều là người này sẽ không tuỳ tiện đánh giá bất cứ công ty nào. Anh không biết hết thì cũng sẽ không bình luận gì, nhưng nếu đã đưa ra nhận xét thì nhất định anh biết. Cho nên, Trang Noãn Thần nghe thấy anh nói như vậy thì không vội vàng phản bác lại mà nghi hoặc nhìn anh, “Anh cho rằng tập đoàn Liên Mĩ dù có ra thị trường cũng không có tương lai?”
“Tóm lại em rời khỏi đó là được, không cần phải làm tiếp tục nữa.” Giang Mạc Viễn không trả lời mà nói tiếp.
Trang Noãn Thần suy nghĩ nửa ngày trời rồi nháy mắt, thì thào nói, “Chờ thực sự đến ngày đó rồi hẵng nói tiếp.”
“Cái gì?” Giang Mạc Viễn nghe xong câu này như là nghe chuyện cười, nói với cô nãy giờ vẫn không thể làm thay đổi dự tính ban đầu.
“Nói trắng ra thì hoạt động của Liên Mĩ như thế nào không có liên quan nhiều đến Vạn Tuyên, cho dù có ảnh hưởng thì đến ngày đó rồi nói, căn cứ tình hình cụ thể mới có phương pháp ứng phó chứ. Em không nỡ rời Vạn Tuyên, là em vất vả khổ sở mới thành lập được một đội ngũ giỏi, bây giờ mỗi người trong đội đều sùng sục ý chí giờ em sao có thể rời bỏ được chứ?” Trang Noãn Thần lấy tình hình thực tế ra để tranh luận.
Điều khó khăn nhất của một người là có được sự tín nhiệm của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/531140/quyen-7-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.