Hạ Lữ cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
“Đương nhiên mình cũng không phải là đang giảng lí lẽ gì, bởi vì mình căn bản là không có tư cách này.” Trang Noãn Thần thu hồi lại ánh mắt, ánh sáng trong mắt đã bị nức mắt trào lên làm nhoè đi, cô cố nén những giot nước mắt lại, miễn cường cười, “Mình không phải thánh nhân, cũng không có khả năng trở thành một người hoàn mỹ, mình có sự bắt đắc dĩ của mình, cậu cũng có cái bất đắc dĩ của cậu, trên đời này có nhiều người phải sống trong sự rối rắm về đạo nghĩa, tình bạn, tình thân, tình yêu, phải đối mặt với đủ loại áp lực chúng ta đều mỗi ngày phải cân nhắc cẩn trọng nên rất là mệt mỏi, mình thừa nhận điều này. Chuyện này mà nói với cậu thì không hề cảm thấy được bản thân mình có ý nghĩa nhưng chúng ta đều hiểu rằng không có ai là người tốt tuyệt đối, cũng không có người nào là xấu hoàn toàn, chúng ta sẽ ích kỷ nhưng vẫn là người có lương tâm, chúng ta có lương tâm nên biết những điều sai trái sẽ trốn tránh. Trong lòng không muốn là vì bản thân đã làm sai chuyện nên không có tư cách để giảng đạo cho người khác, cảm giác làm sai một chuyện thực sự rât khó chịu, mỗi ngày đều giống như ở trong địa ngục bị dày vò đến đau đớn.
Nói đến đây cô cố gắng nén nước mặt đang chuẩn bị trào ra lại, giọng nói vẫn như là rơi xuống vực, vô lực mà yếu ớt, “Cố Mặc nhảy lầu là chuyện đau đớn nhất đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/531114/quyen-6-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.