“Ai nha, thế còn dám quát em nữa không hả?” Cát Na thấy bộ dáng “Không biết hối cải” của anh thì càng làm ầm lên, liều mạng cưỡi trên lưng anh, hai tay dùng sức ấn mặt anh xuống giường.
Trình Thiếu Tiên suýt nữa ngạt thở mà chết, “Nha đầu chết tiệt này, mau xuống dưới cho tôi, ăn cái gì mà nặng thế chứ?”
“Còn nói?” Cát Na nói xong nắm bàn tay lại, chuẩn bị đấm. “Khoan đã …” Trình Thiếu Tiên vội vàng ngăn cản, thắt lưng cũng sắp bị cô làm đứt đôi. “Một đấm này của em mà hạ xuống muốn lấy mạng tôi hả?”
“Sợ rồi?” Cát Na cười đến quên trời đất, túm mặt anh kéo lại, ghé vào lỗ tai anh hét lớn, “Mau xin lỗi em!”
Trình Thiếu Tiên bị cô làm cho tối tăm mặt mũi, đảnh phải bất đắc dĩ giơ cờ đầu hàng, “Xin lỗi.”
“Ha ha,…” Cát Na cực kỳ đắc ý, “Vậy anh nói em rất xinh đi.”
“Em rất xinh.” Anh không chút khí lực nói.
“Thế này thì còn tạm.”
“Còn không xuống?” chuyện hối hận nhất cuộc đời này của Trình Thiếu Tiên chính là dính vào Cát Na.
Cát Na xoay người xuống dưới, kéo cả người anh nằm ngửa dậy, lực cũng không lớn lắm, nhưng Trình Thiếu Tiên cũng đau rần xương cốt, “Nhìn thì được mấy cân thịt sao lại nặng thế chứ?” anh nằm trên giường bóp eo.
“Tại vì anh quá yếu chứ sao?” Cát Na nhe răng, “Anh thân đàn ông cao lớn sao không có chút sức nào hả?”
Trình Thiếu Tiên bất đắc dĩ xoay người, xem thường nói: “Tôi ngồi máy bay cả ngày đã mệt muốn chết, vừa về đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/531096/quyen-6-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.