Người thuộc bộ phận một vốn đang khẩn trương bận rộn tăng ca làm thêm giờ, đột nhiên nhảy ra một người tràn đầy căm phẫn như thế trái lại làm Trang Noãn Thần hết hồn, nhìn lại, cô gái này có vẻ tức giận, như thể bất mãn với toàn xã hội.
Biểu hiện hấp tấp bực bội điển hình của sinh viên mới ra trường.
“Nếu bản thảo của Từ Hiểu Kỳ có thể dùng được, tốt nhất cô nên nhẫn nại xem hết bản thảo của cô ấy rồi hãy phát biểu ý kiến.” Trang Noãn Thần nhìn cô, ánh mắt khắt khe, “Còn nữa, quản lý Hạ bảo các cô viết bản thảo PR sản phẩm, ngay cả khái niệm cô cũng nhầm lẫn thì làm sao có thể viết ra bản thảo thích hợp được?”
“Em không viết ra được một cái bản thảo không có nội dung kỹ thuật như Từ Hiểu Kỳ!” Nhân viên mới lại vô cùng không phục, mất kiên nhẫn trả về một câu.
Trang Noãn Thần dừng bước, quay đầu chau mày nhìn cô, “Vậy cô cho rằng bản thảo thế nào mới gọi là có nội dung kỹ thuật?”
“Em cảm thấy cho dù là làm PR hay làm quảng cáo thì vẫn là làm truyền thông, hẳn là đều có tự do ngôn luận chứ?” Cô nhíu mày, trông rất tức giận bất bình.
Hạ Lữ nghe tiếng cũng nhanh chóng đi tới, sau khi thấy vậy vẻ mặt cũng bất đắc dĩ.
“Lâm Diệu, cô ở chỗ này ầm ĩ gì chứ?”
Lâm Diệu không quan tâm đến Hạ Lữ, thở hổn hển nhìn thẳng vào Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần không giận còn cười, nói năng ngắn gọn nhưng rõ ràng, “Đầu tiên, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/531049/quyen-6-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.