Cả người Trang Noãn Thần hóa đá, sự hồi hộp, vui sướng cùng với sự chờ mong trước hôn lễ, nháy mắt bị đông lại, giống như một tại nạn thế kỷ ùn ùn kéo đến thổi quét qua người cô, dự cảm không tốt càng thêm nghiêm trọng, như có một ngọn lửa thiêu đốt trong ngực, càng cháy càng dữ dội.
“Sa Lâm?” Đại Dư hoài nghi nhìn cô.
Trang Noãn Thần hơi giương mắt, như là tượng gỗ, mặt không chút thay đổi đối diện với cô, tất cả khiếp sợ bị vùi sâu tận đáy lòng, mở miệng lại nhẹ nhàng yếu ớt, “Mình với cô ấy… đã sớm nghiêng trời lệch đất rồi.”
“Hở?” Đại Dư ngạc nhiên một chút, sau một lúc lâu than nhẹ, an ủi, “Thực sự cũng khó trách, như cậu từng nói với mình, Nam Ưu Tuyền là do vợ cả sinh, người ta họ Nam mà, tính tình mẹ cậu lại mạnh mẽ, sống chết bắt cậu theo họ Sa của bác, năm đó đã chọc ba cậu rất không vui. Trước kia, quan hệ giữa cậu và Nam Ưu Tuyền cũng cải thiện đáng kể rồi, nhưng không phải hôm nay cô ấy cũng đến tham gia hôn lễ của cậu đấy sao, chứng minh quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm.”
Trang Noãn Thần đột nhiên cười nhẹ, tràng cười kia đầy mỉa mai.
“Sa Lâm?” Đại Dư hoảng sợ, “Cậu sao vậy?”
Trang Noãn Thần vừa cười, ánh mắt lại vừa ngập tràn đau thương.
Đại Dư sợ hết hồn.
Trang Noãn Thần mặc áo cưới vẫn đang cười, dần dần cười bật ra tiếng, ánh nắng theo song cửa đi vào, soi vào mặt cô, nỗi đau của cô như trận hồng thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/531034/quyen-5-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.