Sau khi cảnh cáo xong, Giang Mạc Viễn buông tay ra, đi lên trước nắm chặt lấy tay của Trang Noãn Thần, hai người đi về chỗ đỗ xe.
Cố Mặc trước sau vẫn đứng tại chỗ.
Trong kính chiếu hậu của xe, bóng dáng anh dần dần mơ hồ, Trang Noãn Thần nhìn không chớp mắt, chỉ tiếc, nước mắt vẫn đong đầy trong mắt…
Đêm xuống, đèn đường đều trở nên âm u.
Giang Mạc Viễn lái xe đi càng lúc càng xa, kể cả bóng hình gầy gò trong kính chiếu hậu kia…
Ngay tại khoảnh khắc ấy, Trang Noãn Thần nhắm chặt mắt lại.
***
Về đến nhà, Trang Noãn Thần liền lặng lẽ sắp xếp đồ đạc mọi thứ, không khóc nữa, cũng không nói gì, cô rất im lặng, gần như dọa người.
Giang Mạc Viễn từ đầu đến cuối đều ở sau lưng cô, thấy cô yên lặng thu dọn mọi thứ, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói, “Nếu em muốn khóc thì khóc đi.”
Tay đang mở thùng đồ ngưng trệ một chút, rốt cục Trang Noãn Thần cũng có phản ứng, quay đầu nhìn Giang Mạc Viễn, lát sau mới nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không sao, thật đó.” Khóc sẽ chỉ làm trái tim đau hơn.
Nói xong lời này, cô lại quay đầu sắp xếp đồ đạc.
Sự yên tĩnh kéo dài khoảng hơn vài phút.
Cơ thể đột nhiên bị Giang Mạc Viễn kéo lên, cô kinh ngạc.
Người đàn ông bất chợt ôm lấy cô từ đằng sau, thật chặt.
Trang Noãn Thần sững sốt, tấm lưng kề sát vòm ngực anh, khiến cô choáng váng trong nháy mắt.
“Đừng gặp Cố Mặc nữa.” Giang Mạc Viễn thì thầm câu đầu tiên như vậy bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/531004/quyen-5-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.