Hơn mười giờ đêm, Cố Mặc mới nặng nề chợp mắt.
Trang Noãn Thần vẫn luôn ngồi suốt bên giường nhìn anh, thấy đêm đã khuya, cô lặng lẽ chuẩn bị thuốc nhứt đầu, thuốc đau dạ dày cho anh, tất cả đều đặt ngắn nắp ở đầu giường. Sau đó cô cứ ngồi ở đó như vậy.
Cô không khóc, chỉ nghiêng đầu nhìn Cố Mặc say giấc, người đàn ông cô yêu nhất, nỗi đau trong lòng đã rút cạn nước mắt, hoặc có thể nói, nước mắt đã chảy khô trong lòng, khóe mắt khô khốc đến sinh đau, loại đau đớn này lan ra toàn thân, ngay cả hô hấp cũng đau.
Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt Cố Mặc vẫn anh tuấn như thế, vẫn góc cạnh rõ ràng như sáu năm trước, cô cứ ngắm rồi khẽ cười, nhưng nước mắt lại cứ chảy xuống, hóa ra, nước mắt không hề khô cạn.
Giữa làn nước mắt, cô như lại thấy chàng thiếu niên mặc áo trắng ấy, im lặng theo sau cô…
Giữa lúc mơ hồ, cô dường như cũng thấy chàng thiếu niên ấy cuối cùng cũng đi lên phía trước, nắm lấy bàn tay của cô gái, cùng nhau cười vui cùng nhau hạnh phúc.
Trang Noãn Thần khẽ giơ tay, ngón tay bi thương khẽ vuốt gương mặt Cố Mặc, dịu dàng phác họa ra mỗi một đường nét trên mặt anh, chỗ râu nơi cằm làm đau đầu ngón tay cô, nụ cười cô lan đến khóe mắt nhưng nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, cô nhẹ nhàng nằm ghé lên người anh, thế nhưng cô vẫn lặng lẽ khóc…
Anh yêu cô như thế, cô là người hạnh phúc biết bao.
Cô cũng hy vọng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/530991/quyen-4-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.