Lời nói của Hứa Mộ Giai trực tiếp và sắc bén, như là thanh đao cắm thẳng vào ngực cô, thứ màu đỏ tươi ấy chính là hiện thực tàn khốc, thứ tái nhợt kia chính là cô không còn sức lực để tranh cãi và phản đòn. Một luồng khí cứ xoay quanh nơi ngực, mạnh mẽ dâng lên, như là thịnh nộ hoặc như một trận dây dưa đọ sức cuối cùng, “Đích thực là tôi không có năng lực giúp anh ấy thoát khỏi hoàn cảnh khốn đốn hiện nay, nhưng, hai chúng tôi yêu nhau, chỉ cần điểm ấy là đủ.”
Hứa Mộ Giai nghe xong liền như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, che miệng lại, ngón tay nhỏ nhắn được chăm sóc bóng bẩy trắng nõn, “Noãn Thần à, cô còn tưởng mình là thiếu nữ ngây thơ mười sáu mười bảy tuổi à? Tình yêu sở dĩ vĩ đại là bởi vì ở tít trên ngôi cao, một khi hai người ngay cả vật chất cũng không đảm bảo được đầy đủ thì nói đến chuyện tình yêu để làm gì? Tin tôi đi, với tính cách của Cố Mặc, một khi thực sự trắng tay rồi, khi đánh mất tôn nghiêm thì tình yêu của hai người cũng sẽ hoàn toàn tan biến, ảnh là một người kiêu ngạo như vậy, thử nghĩ xem, khi ảnh lần lượt bị nhà tuyển dụng từ chối còn cô lại từng bước thăng tiến, ảnh sẽ cảm thấy thế nào? Không có một người đàn ông nào dễ dàng tha thứ cho một nửa của mình giỏi hơn mình cả đời được, đây là thói xấu của đàn ông đấy, đương nhiên cũng là tiêu chuẩn để phụ nữ bảo toàn được cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/530989/quyen-4-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.