Giọng nam nặng tựa tảng đá, dày đặc ép lại đây, ngực Trang Noãn Thần bỗng dưng cứng lại, tảng đá lớn này nặng nề đè ép ngực cô, ra sức vặn vẹo biến dạng, có hơi đau, nhưng cảm giác nhiều hơn chính là khiếp sợ.
Ôn nhuận nhã nhặn như Giang Mạc Viễn, cũng chưa từng nói với cô những lời mờ ám thế này, sự thay đổi giữa hai người càng khiến cô hoang mang.
Thấy trong mắt cô đầy vẻ sửng sốt, môi Giang Mạc Viễn nhịn không được nổi lên gợn sóng lăn tăn, nâng mặt cô lên, giọng điệu càng thêm nhẹ nhàng ấm áp, “Sao vậy em?”
Ngôn từ quá mức thân mật khiến cô bất an và bài xích, nghiêng mặt qua một bên, để ngón tay anh lạc lõng giữa không trung.
Ý cười trên mặt Giang Mạc Viễn thoáng sượng lại.
“Giang tổng…” Trang Noãn Thần đứng lên khỏi sô pha, khi nhìn về phía anh, ánh mắt bỗng trở nên lạnh nhạt, từ trong túi xách rút ra một tấm chi phiếu đưa cho anh, “Số tiền này trả lại anh.”
Giang Mạc Viễn sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn thẳng vào cô, “Em có ý gì?”
“Tôi đã đến khách sạn và bệnh viện dò la kỹ càng, số tiền này chính là toàn bộ chi phí ba tôi nằm viện điều trị và chỗ ngủ nghỉ của mẹ tôi, không dư không thiếu.” Trang Noãn Thần đặt tấm chi phiếu lên bàn, thản nhiên nói.
Giang Mạc Viễn chợt nhíu mày, gương mặt điển trai xẹt qua một chút không vui, nhưng rất rõ ràng bị anh mạnh mẽ đè nén xuống, đưa tay cố định hai vai cô, cúi đầu nhìn cô, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/530983/quyen-4-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.