Cầm cây đàn trong tay, không nặng cũng không nhẹ, cảm giác rất tốt, có thể thấy đã được dùng nhiều năm.
Giang Mạc Viễn không biết cô còn có thể đàn ghita.
Nhìn cây đàn một lượt, nương theo ánh trắng, khóe môi Giang Mạc Viễn vốn đang cười bỗng sượng lại, độ cong của cằm cũng lờ mờ trầm xuống, chân mày cau lại.
Ngay chỗ bên dưới dây đàn, lại có khắc một cái tên…
Cái tên này không xa lạ gì với Giang Mạc Viễn, bởi vì anh nghe từ miệng cô không dưới một lần!
Cố Mặc…
Ở một chỗ khá khuất, nếu không phải ánh trăng nghiêng chếch, có lẽ anh sẽ không chú ý.
Cái tên này dùng dao nhỏ để khắc lên, mỗi nhác khắc đều rất sâu, giống như phải khắc nó vào lòng.
Tay Giang Mạc Viễn cầm đàn ghi ta đứng tại chỗ thật lâu, ánh mắt vẫn dừng ở hai chữ ‘Cố Mặc’, vẻ mặt anh bình tĩnh đến lạ kỳ, ánh mắt cũng không mảy mảy gợn sóng, chỉ là…
Những ngón tay nắm cây đàn hơi tăng thêm sức.
Cây đàn, dưới ngón tay thon dài của anh trở nên méo mó.
***
Hôm sau, trời trong.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua bức rèm che kín căn phòng, một khoảng mênh mông ấm áp.
Ánh nắng ngày mùa thu bao giờ cũng chói chang, tuy rằng lá đã rụng ngập đường.
Lúc Trang Noãn Thần thức dậy, đầu óc choáng váng nặng nề, như đeo một cái vòng kim cô, màng tang giật từng hồi đau nhức. Là hôm qua cô uống quá nhiều rượu sao? Đầu óc đần độn thế này, nhất thời không nghĩ ra được gì?
Kéo rèm cửa, từng vạt nắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/530931/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.