Giương mắt nhìn lần nữa, Trình Thiếu Tiên ở đối diện dường như không muốn quan tâm, cô bình tĩnh bấm nút từ chối, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn: Bây giờ không tiện nghe máy.
Cất điện thoại vào trong túi, Trang Noãn Thần cầm ly rượu qua nhấp một ngụm, thông cổ họng rồi không biết phải nói gì. Dường như Trình Thiếu Tiên bị bộ dạng nhấp nhổm của cô chọc cười, chậm rãi nói một câu, “Có vẻ như bạn của cô còn khẩn trương hơn cả cô.”
Trang Noãn Thần quay đầu lại theo bản năng, Ngải Niệm ở cách đó không xa ngoài mặt thì đang uống trà, nhưng thực tế hai mắt lại như ra-đa bắn thẳng về phía bên này, cô bật cười, nhún vai nói, “Tâm nguyện lớn nhất của Ngải Niệm chính là hy vọng tôi được gả vào gia đình tốt.”
Trình Thiếu Tiên nhếch mày, có lẽ không ngờ cô sẽ nói vậy, khi cười nếp nhăn trên mặt càng giãn rộng ra, “Vậy cô phải tích cực phối hợp rồi, cô có thể hỏi về tôi mà.”
Anh nói dứt khoát khiến cô không biết phải làm sao, hơi mở miệng, vừa định lên tiếng, điện thoại trong túi lại rung lên.
“Thật ngại quá!” Sau khi mỉm cười ngượng ngùng, cô lại lấy điện thoại ra xem tin nhắn: Tối mai đúng 8h, phòng tiệc khách sạn Bàn Cổ Plaza, váy dạ hội màu sáng là được.
Trang Noãn Thần dừng một chút, nghĩ đến ngày mai là cuối tuần, hít sâu một hơi, nhanh chóng trả lời lại một chữ: OK. Sau khi cất điện thoại, cô cắn môi, lần nữa đặt tâm tư vào trong buổi xem mắt này.
Bữa cơm gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-ii-khe-uoc-dan-ukulele/530884/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.