"Đừng chạm tôi!" Đột nhiên Tịch Mạt hét lên, sau đó theo bản năng cô đẩy ra, Thẩm Kỳ Nhiên đang ôm cô cẩn thận từng bước lui về phía sau. Cô lau lau những chỗ trên cánh tay mà Thẩm Kỳ Nhiên chạm qua. 
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên khó hiểu nhìn Tịch Mạt. Vì sao mỗi lần hắn muốn ôm cô một lát đều như vậy, cô luôn luôn chán ghét lau lau những chỗ mà anh chạm qua. 
Nhìn thấy bộ dáng tổn thương của Thẩm Kỳ Nhiên, Tịch Mạt nhìn tay của cô. "Kỳ Nhiên! Thật xin lỗi! Em...!" Tịch Mạt có chút luống cuống " Lương Tịch Mạt! Cô đang làm cái gì? Đó là Kỳ Nhiên!" 
" Không sao!" Thẩm Kỳ Nhiên lắc đầu. "Là anh không đúng!" Hắn dịu dàng cười. "Dọa đến em rồi sao?" 
Tịch Mạt xấu hổ cúi đầu "Anh ấy là Kỳ Nhiên! Hơn nữa cũng chỉ là một cái ôm mà thôi tại sao lại phản ứng lớn như vậy chứ!" Tịch Mạt đau khổ nhắm mắt lại. "Tịch Mạt! cô nhất định phải từ bỏ cái thói quen này, cái gì nên quên cuối cùng cũng phải quên!" 
"Đứa ngốc!" Kỳ Nhiên cưng chiều xoa xoa tóc Tịch Mạt. "Không cần như vậy, anh hiểu Tịch Mạt bất luận làm cái gì đều có lý do của mình!" 
Tịch Mạt ngẩng đầu, trong mắt hiện ra ánh nước. Vì sao anh ấy luôn luôn vì cô mà suy nghĩ. 
"Tịch Mạt! Em biết khi em khóc nhè anh sẽ rất đau lòng!" 
Nghe lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên, Tịch Mạt qua loa lau nước mắt sắp sửa rơi xuống. "Kỳ Nhiên!" Cô ở trong lòng dùng sức gào thét tên củaanh! 
"Tại sao em lại xuất hiện ở đây?" Anh kéo Tịch Mạt ngồi ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kiep-vo-the-toi-cua-tong-giam-doc-satan/531465/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.