editor: 9196
Khi Tịch Mạt tỉnh lại thì thấy Bùi Hạo Thần đang ghé vào bên giường, hắn vẫn còn ngủ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên mặt hắn hiện ra một tầng màu vàng dịu dàng khiến cho cả người hắn thoạt nhìn đều vô cùng ấm áp, âu phục đặt tại bên giường có một vẻ thản nhiên của hương vị dòng sông Cổ Long, ngón tay còn thoang thoảng mùi thuốc lá. Trong lúc ngủ, nhìn hắn hắn không có vẻ lạnh lùng cùng với vẻ tàn nhẫn, Tịch Mạt nhẹ nhàng nằm lên đến nhìn người đàn ông trước mắt này, cô vẫn còn nhớ năm mười sáu tuổi kia. Cô vì gặp mưa mà lên cơn sốt mấy ngày, lúc đó chính là Bùi Hạo Thần chăm sóc cô, hắn cũng canh giữ ở bên giường như vậy, nửa bước cũng không rời.
Tịch Mạt khẽ cử động thì thấy tay của mình được hắn nắm, cô rút tay của mình ra khỏi tay hắn động tác của cô đánh thức Bùi Hạo Thần. Hắn ngẩng đầu lên Tịch Mạt cũng đang nhìn hắn. Hắn có chút bối rối vốn là muốn đợi Tịch Mạt ngủ hắn liền rời đi nhưng bản thân hắn cứ như vậy ngủ thiếp đi!
Tịch Mạt đứng lên “Thật xin lỗi, tôi đã làm cho anh thêm phiền toái!” Tịch Mạt thấp giọng nói lên, cô vẫn còn nhớ chuyện tối hôm qua chính là trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh cô cho là mình nằm mơ nhưng xem ra đây là sự thật, cô tình nguyện chuyện này là mộng vì hắn dịu dàng, sự quan tâm của hắn cũng làm cho hắn vô vùng kinh ngạc.
“Tịch Mạt, em nhất định phải cùng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kiep-vo-the-toi-cua-tong-giam-doc-satan/531463/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.