Editor: 9196
Thời điểm mà Bùi Hạo Thần về đến Lăng Vân Hiên đã là nửa đêm, cả tòa nhà đều chìm trong một mảnh yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có nhìn có chút đáng sợ. Anh bước lên cầu thang, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi tới phòng Tịch Mạt.
Cửa phòng Tịch Mạt đóng chặt, đèn trong phòng lớn từ đèn trần đến đèn để bàn tất cả đều bật lên. Thấy cô ngủ ở tư thế không có cảm giác an toàn thân thể nho nhỏ cuộn chặt thành một đoàn rúc vào trong chăn. Anh láng máng có thể nghe thấy cô đang nỉ non một chút cái gì đó. Khi tới gần tim của hắn hình như bị nhéo một cái.
" Buông ra! " Lương Tịch Mạt thút thít: " Cứu tôi! Cứu tôi với! " Tay cô túm lấy cái chăn thật chặt, Cơ thể bất an co lại thành một đoànmồ hôi to như hạt đậu đong đưa từ trên đầu chảy xuống, sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trên mặt của cô khiến cho mặt của cô thoạt nhìn nhỏ hơn lại thêm vẻ tái nhợt!
Tịch Mạt nắm tay thật chặt. Tiếng cười lạnh lẽo, kinh khủng vẫn luôn quanh quẩn bên tai, hai tay của cô bị kìm hãm nên không thể thoát khỏi, hơi thở nóng hổi mang theo ý tứ chiếm đoạt phun lên trên mặt cô, từng nụ hôn hạ xuống trên mặt cô, nên cổ cô còn có xương quai xanh, bàn tay to di dộng trên làn da mẫn cảm của cô.
" Buông ra! Cứu tôi! Cứu tôi với! " Cô tuyệt vọng nghẹn ngào nên, thân thể run rẩy thành một đoàn. " Buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kiep-vo-the-toi-cua-tong-giam-doc-satan/531461/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.