edit: 9196 Ngủ ngoài ban công một đêm đối với Tịch Mạt đã thành thói quen. Ở lúc mới rời đi, lúc mà cô thuê một phòng trọ nhỏ cũ nát, âm thanh bên cạnh phòng cô ở mỗi đêm đều ngủ cùng cô về sau từ sợ hãi lúc ban đầu chuyển sang bình tình đối với hiện tại thì chỉ có cảm thấy ghê tởm giống như thật sự không có cảm giác gì. Một mình Bùi Hạo Thần ngồi trong phòng ăn, ưu nhã ăn bữa sáng. " Anh Hạo Thần! Tinh thần không tệ nha! " Tịch Mạt cười. Giằng co cả đêm người đàn bà kia cuối cùng là được ôm ra ngoài, hắn lại không có việc gì! " Em cũng vậy! " Bùi Hạo Thần cười. Một đêm không ngủ cũng không nhìn ra một chút mệt mỏi nào! " Đã thành thói quen! " Tịch Mạt cười. Một đêm không ngủ thì sao, cô đã từng thử một tuần không ngủ. " Tôi có thể ăn bữa sáng không? " " Đương nhiên có thể! " Bùi Hạo Thần gật đầu. " Em là bà chủ của nhà này! " Hắn nói xong nhìn nhìn Tịch Mạt. Hai chữ thói quen của cô không khỏi làm cho lòng hắn đau xót, không ngủ là thói quen sao? Quản gia phân phó nhà bếp làm thêm cho thiếu phu nhân hai quả trứng, chiên tám phần, sữa nóng đổi thành nước cam ép! Tịch Mạt vừa định ngồi xuống động tác đột nhiên cứng đờ. Bùi Hạo Thần khó hiểu nhìn động tác nửa ngồi nửa đứng của Tịch Mạt. Sau đó hình như cũng phản ứng lại! " Tịch Mạt! Thấy không anh Hạo Thần vẫn còn yêu em! Thói quen của em anh vẫn còn nhớ! " Hắn nói xong uống một ngụm cà phê để che dấu một chút lúng túng. Tịch Mạt khẽ cười một cái. Có đôi khi thói quen đúng là một thứ đáng sợ. " Cám ơn anh Hạo Thần! " Tịch Mạt cười nhạt. Bùi Hạo Thần nhớ lúc trước Tịch Mạt đã từng ngăn anh uống cà phê vào mỗi buổi sáng, thái độ hiện tại của Tịch Mạt đối với anh giống như người xa lạ. Không một chút để ý tới anh, cảm giác như vậy thật sự làm cho anh cảm thấy khó chịu, Tịch Mạt cúi đầu tỉ mỉ ăn bữa sáng của cô, sức ăn của cô rất nhỏ. Nhớ lúc anh còn là anh Hạo Thần của cô, thời điểm anh trêu cô nuôi cô có thể so với nuôi một con mèo không có tốn nhiều tiền. Mà cô cũng luôn luôn cười hỏi: " Như vậy không tốt sao? không tốn nhiều tiền lại còn được nuôi! ". " Tôi có thể đi ra ngoài không? " Tịch Mạt ngẩng đầu hình thức hỏi một câu lại giống như căn bản không có đợi Bùi Hạo Thần chấp nhận cho cô ra ngoài, gần như cô báo cho hắn biết là cô đi ra ngoài. Sáng sớm, tâm tình tốt không khỏi bị quấy rấy, nóng nảy, buồn bực. " Nếu như đây là câu hỏi của em thì câu trả lời của tôi là không được còn nếu như đây là thông báo vậy câu trả lời của tôi là ở chỗ này em không có tư cách tự mình làm quyết định! ". Tịch Mạt gật đầu, uống một ngụm nước cam ép ưu nhã mà lau lau khóe miệng. " Vậy tôi lên lầu đây! " " Lương Tịch Mạt! " Bùi Hạo Thần đập bàn đứng lên. " Nói cho em biết là không nên thách thức tôi! " " Tôi đây không phải là rất nghe lời sao! Anh không cho tôi đi ra ngoài cho nên tôi biết điều lên lầu! " Tịch Mạt bình thản nhìn Bùi Hạo Thần, giọng điệu của cô trước gợn sóng không sợ hãi càng khiến cho Bùi Hạo Thần giận không kềm được. " Lương Tịch Mạt! " Bùi Hạo Thần nắm chặt cổ tay Tịch Mạt. Cảm giác mảnh khảnh như vậy nặng nề mà đâm vào tim anh. Anh thật sự lo lắng nếu anh hơi dùng sức một chút cổ tay của Tịch Mạt cũng sẽ bị bóp nát! Nhìn làn da của cô trắng bạch không sức sống, anh quên cả nổi giận. " Anh Hạo Thần! Anh thật sự kỳ quái, tôi chống đối anh, anh muốn tôi không được thách thức anh, tôi ngoan ngoãn nghe lời, anh lại nổi giận, cuối cùng là anh muốn như thế nào? " Vấn đề của Tịch Mạt làm Bùi Hạo Thần không nói gì được. " Hay là chờ anh nghĩ ra rồi hãy nói cho tôi biết, còn giờ mời anh buông tay! " Tịch Mạt giãy khỏi trói buộc của Bùi Hạo Thần. " Tôi có thể lên lầu không? " Liếc mắt Bùi Hạo Thần một cái, cô cũng không quay đầu lại đi lên lầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]